-----Ngụy Xuân Hoa nhìn quanh, bà là con dâu của Phùng gia, sao có thể ăn mà không lo cho phần của ông Phùng, việc này mà truyền ra ngoài thế nào cũng bị đàm tiếu.
Điền Hương Quả thuận tay múc một muỗng mì, làm một bát mì với thịt bò.
Mì cán tay to nhỏ có đủ, rắc hành băm nhỏ lên phía trên, thêm vài miếng thịt bò lớn, màu sắc và hương vị đều có đủ, một chút cũng không kém món thịt bò bít tết.
Điền Hương Quả bưng mì cho Ngụy Xuân Hoa:“Dì, ông không thể ăn thịt bò bít tết, dì bưng mì cho ông ăn đi.
”Ngụy Xuân Hoa cảm kích không biết nói sao cho phải:"Hạ Mai, bà đã sinh ra một cô con gái ngoan, Hương Quả so với Bạch Hương Ngọc trước kia giỏi hơn nhiều.
” Sau khi khen hai câu liền mang mì đi.
Điền Hương Quả trở về đội sản xuất nước sạch không quá ba năm, sau khi trở về liền ngồi lì trong phòng, không tiếp xúc với người ngoài, cũng không biết Bạch Hương Ngọc ở Điền gia như thế nào.
Nghe dì Xuân Hoa nói, lúc Bạch Hương Ngọc còn ở Điền gia đối với mẹ không tốt lắm.
Bà cũng quá đáng thương, con gái không hiếu thuận, nguyên thân đối xử cũng không tốt, từ giờ trở đi cô phải thật hiếu thuận với mẹ.
Hạ Mai thấy trên trán Điền Hương Quả đã đổ mồ hôi, đau lòng lấy khăn tay lau đi tất cả mồ hôi cho cô.
Tuy rằng bà không nói năng gì nhưng Điền Hương Quả lại phảng phất nghe được thiên ngôn vạn ngữ.
Lâm Xán Nguyệt ăn xong thịt bò bít tết, ánh mắt né tránh giấu sau lưng Phùng Đại Hữu.
Cô ghé vào bên tai Phùng Đại Hữu nhỏ giọng nói:"Đại