Nó vừa rồi vô cùng vô cùng khó chịu, lúc này mới xông lên đi đánh Lỵ Lỵ, nó không muốn mọi người cũng thương tâm khổ sở.
“Vậy cậu về sau không đánh nhau được không? Lại phát sinh chuyện như vậy, cậu liền mang theo Bình Bình chạy, tìm người lớn từ chối, ngàn vạn lần bảo vệ mình, được không?” Tần Thi hỏi.
Hôm nay là may mắn, nhiều người như vậy cùng đánh nhau, bọn nhãi ranh còn không có bị thương.
Lỡ như trận đánh này, có người không khống chế được chính mình, không khác biệt công kích đến bọn họ, vậy thật xong đời.
Tranh chấp có thể, đánh nhau coi như xong, kéo bè kéo lũ đánh nhau thì càng đừng nói nữa, tuyệt đối không thể, quá nguy hiểm.
An An dùng sức gật đầu, nước mắt ào ào chảy xuống.
An An lớn lên rất đáng yêu, mắt to, mắt hai mí, hàng mi dài, ngũ quan vô cùng xinh đẹp, là một đứa bé dễ thương.
Lúc này tóc con bé lộn xộn, trên mặt còn dính bụi, lúc này khóc thảm thiết, vẫn chỉ là chảy nước mắt không phát ra tiếng, giống như con mèo mướp nhỏ đáng thương, Tần Thi nhìn đều mềm lòng.
Tần Thi giúp nó lau khô nước mắt, bế nó lên một chút, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nó, “Biết về sau nên làm như thế nào thì tốt rồi, An An chúng ta là đứa bé thông minh hiểu chuyện lại đáng yêu nhất đúng không?”
“Ừm ~”
Bởi vì có giọng mũi, một tiếng này có vẻ càng mềm mại càng đáng yêu, Tần Thi cười cười, an ủi nó: “Không khóc, trở về tớ buộc tóc cho cậu lần nữa, bện một kiểu tóc xinh đẹp được không?”
“Ừm!”
An An không khóc, ôm cổ Tần Thi dựa vào bả vai cô, trong lòng là an tâm xưa nay chưa từng có.
Cố Thanh Hải vẫn luôn đi theo phía sau các cô, nghe các cô nói, nhìn Tần Thi cũng không quay đầu lại, vẻ mặt rất là khó coi.
Cô đều an ủi giáo dục An An, cũng không để ý chính mình…… Là tức giận sao? Bởi vì vừa rồi mình nói không lựa lời hung ác cô……
Cố Thanh Hải hối hận, muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ có thể cứ yên lặng đi theo phía sau cô như vậy.
Trở về nhà thu xếp An An xong, Tần Thi chuẩn bị đến trạm y tế, mới ra cửa thì thấy Triệu thẩm kéo Bình Bình đã trở lại, ngoài miệng nó còn thoa thuốc mỡ trắng trắng vàng vàng.
“Triệu thẩm,” Tần Thi đi qua giữ chặt Bình Bình, chân thành cảm ơn Triệu thẩm một lần, “Thật là ngại quá, tối mai thẩm tới nhà con ăn cơm đi, Trạch Thiên đặc biệt nói với con, để ngài cũng mang theo Chính Uỷ đến.
”
Triệu thẩm cũng không khách khí, dù sao cũng là người trong nhà, hơn nữa đồ ăn Tần Thi đưa qua mấy lần cho bà, tư vị kia quả thực rất tuyệt, căn bản khiến bà nói không nên lời lý do từ chối.
“Được! Thẩm sớm muốn nếm thử đồ ăn con làm, lúc trước con đưa khoai tây hầm tới, thơm phức làm lão Trịnh nhà chúng thẩm còn kỳ quái thẩm sao chịu đi nhà ăn nhỏ mua cơm.
”
Triệu thẩm “Hây” một tiếng, lại nói: “Thẩm nói chứ, tay nghề nấu ăn của con so với đầu bếp gì đó ở nhà ăn nhỏ kia khá hơn nhiều!”
Tần Thi cười rộ lên, “Vậy ngài tối mai, phải nếm thử tay nghề của con đó.
”
Triệu thẩm ha ha cười không ngừng, nói cho Tần Thi miệng vết thương của Bình Bình không có việc gì, gần nhất ăn thanh đạm chút, mấy ngày thì tốt rồi, sau đó thì về nhà nấu cơm.
Tần Thi mang theo Bình Bình trở về nhà, nhìn kỹ qua miệng vết thương của nó, sau phát hiện vấn đề không lớn, chỉ là bị thương ngoài da, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
“Đau không?” Tần Thi sờ sờ đầu nhỏ của Bình Bình.
Bình Bình ngoan ngoãn gật đầu, nhìn đáng thương vô cùng.
Tần Thi thấy đôi mắt nó vẫn còn sưng đỏ, đi lấy nước lạnh, dùng khăn lông đắp một hồi cho nó.
Tần Thi rửa bụi bặm trên mặt và tay của Bình Bình sạch sẽ, chuẩn bị thay quần áo cho nó.
Bởi vì té ngã, trên quần áo mới của Bình Bình dính vào không ít đất.
Bình Bình nhìn quần áo mới bẩn thỉu, đôi mắt lại đỏ, “Bẩn rồi……”
Nó quá thích bộ quần áo này, mới mặc vào thì làm bẩn, cái này khiến nó rất khó chịu.
Tần Thi an ủi nó: “Không sao, giặt là sạch, ngày mai làm khô cậu có thể tiếp tục mặc.
”
Dứt lời, Tần Thi đưa một quả táo trên bàn cho Bình Bình, bảo nó đi tìm Cố Thanh Hải, “Để ca ca rửa cho, các cậu ăn trước, bây giờ tớ đi nấu cơm.
”
Hai tay Bình Bình cầm quả táo, nhìn nhìn Tần Thi không có ý tứ muốn tức giận, lúc này mới trượt xuống sô pha, đi tìm Cố Thanh Hải.
Tần Thi nhìn trời sắp tối, xoay người về phòng bếp, nhanh chóng nấu cơm.
Vốn đang muốn ăn mì cà chua trứng gà, hiện tại cũng không có thời gian.
Tần Thi lột tỏi, cắt hành, xào cà chua, định làm mì ống ăn.
Đang nấu canh, Tần Thi bắt đầu trộn dưa chuột, mới trộn xong để một bên, Lục Trạch Thiên đã trở lại.
Cố Thanh Hải thấy Lục Trạch Thiên đã trở lại, lập tức buông quả táo trong tay, đứng lên đi đến bên cạnh anh, thật cẩn thận nhìn anh.
“Ba……”
Lục Trạch Thiên trên đường trở về nghe nói chuyện bọn nhỏ kéo bè kéo lũ đánh nhau, đương nhiên biết nó muốn nói cái gì, “Quy củ cũ.
”
Cố Thanh Hải vừa nghe, thì rũ mắt xuống, sau đó tìm được thước gỗ cứng trong nhà rồi, đưa cho Lục Trạch Thiên.
Bình Bình, An An vừa thấy, ngay cả táo cũng không ăn, vội vàng chạy tới cầu tình cho Cố Thanh Hải.
“Ba ba, ba tha cho anh đi, anh là vì bảo vệ chúng con mới đánh nhau!” An An ôm lấy chân Lục Trạch Thiên, ngửa đầu cầu xin.
“Ba ba, đừng đánh ca ca.
” Bình Bình rách miệng, ngay cả lời nói đều nói không tốt, lại bắt đầu nước mắt lưng tròng.
Lục Trạch Thiên nhìn thoáng qua bọn nó, nói: “Nó bảo vệ các con không sai, đáng giá khen ngợi, nhưng đánh nhau là không đúng.
”
“Đã làm sai chuyện thì phải tiếp nhận trừng phạt,” Lục Trạch Thiên thấy long phượng thai đều muốn khóc, lúc này mới lại nói: “Nhưng nể tình nó bảo vệ các con, chỉ đánh hai cái.
”
Long phượng thai lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đánh ít hơn ba cái, còn tốt còn tốt.
Bọn nó trước nay chưa từng bị đánh qua, cho nên không