Buổi tối, Tần Thi ở trên bàn cơm nói chuyện mình được nhận vào trường với mọi người, trở thành giáo viên âm nhạc.
Long phượng thai mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới cô lợi hại như vậy.
“Tần Thi Tần Thi, vậy cậu có thể ca hát cho chúng tớ nghe không?” An An chờ mong nhìn Tần Thi, “Chúng tớ còn chưa từng nghe!”
Bình Bình cũng là liên tục gật đầu, nó cũng muốn nghe.
Cố Thanh Hải không nói chuyện, nhưng ánh mắt cũng vẫn luôn ngó về phía Tần Thi bên kia.
Ngược lại là Lục Trạch Thiên có chút kinh ngạc, “Không phải giáo viên tiếng Anh sao? Sao lại biến thành giáo viên âm nhạc?”
“Tiếng Anh?” An An kinh hô, “Trời ạ, Tần Thi Tần Thi cậu còn biết tiếng Anh? Thật là lợi hại!”
Cố Thanh Hải rất khiếp sợ, không nghĩ đến Tần Thi lợi hại như vậy.
Tần Thi đem chuyện ban ngày phát sinh nói ra, sau đó hỏi Lục Trạch Thiên, “Anh có biết Lý Thiên Thiên không?”
Lục Trạch Thiên gật đầu, “Cháu gái ngoại sư trưởng bọn tôi, lúc trước từng ở bộ đội làm binh hai năm, cuối cùng thi đậu đại học thì đi học, sau đó tình huống như thế nào tôi cũng không biết.”
Tần Thi gật gật đầu, nghĩ thầm ngày mai lại hỏi thăm với Triệu thẩm một chút, cứ cảm thấy ánh mắt Lý Thiên Thiên nhìn mình kỳ kỳ quái quái, trà ngôn trà ngữ (*), không hiểu sao giống như có loại căm thù với mình.
(*): là một từ hot trên mạng, trong ngôn ngữ mạng chỉ ẩn giấu tâm cơ, thích giả vờ vô tội.
Trà ban đầu là một loại thực vật, sau đó được trích dẫn bởi cư dân mạng, trở thành một loại tính từ, mô tả những người thích giả vờ vô tội và tinh khiết, thực tế chứa tâm cơ.
Tần Thi đột nhiên linh quang chợt lóe, nhìn về phía Lục Trạch Thiên, “Cô ta sẽ không thích anh chứ?”
Bọn nhỏ mở to hai mắt nhìn, cơm cũng không ăn, toàn bộ ngẩng đầu nhìn Lục Trạch Thiên.
Lục Trạch Thiên mặt tối sầm, “Trẻ nhỏ trước mặt, nói bậy cái gì đấy! Tôi không có quan hệ với cô ta, chỉ từng gặp hai lần mà thôi.”
Tần Thi không sao cả “Ah” một tiếng, sau đó quay đầu nói với bọn nhỏ: “Thích một người là chuyện rất bình thường, không cần cảm thấy ngượng ngùng.”
Bình Bình chớp mắt, “Thật vậy sao?”
Tần Thi cười gật đầu, “Đương nhiên.”
“Thích thật ra chính là có hảo cảm với người hoặc sự vật hoặc cảm thấy hứng thú, có đôi khi thích, chỉ là đơn thuần cảm thấy hứng thú, hoặc là bởi vì người khác xinh đẹp, sinh ra hảo cảm, những cái đó đều là phản ứng sinh lý tự nhiên của người bình thường.”
“Thích cũng giống như không thích, chỉ là một loại tình cảm thôi.”
Ánh mắt long phượng thai ngây thơ mờ mịt, lại như là nghe hiểu, lại như là không nghe hiểu.
Người niên đại này đối với tình cảm đều rất hàm súc, không ưa biểu đạt, Tần Thi lại không muốn bọn nhỏ cũng thẹn thùng như vậy, dạy bọn nó giỏi về biểu đạt tâm tình của mình.
Ba đứa nhỏ lúc trước chưa từng nghe qua chuyện phương diện này, bỗng nhiên nghe Tần Thi vừa nói như vậy, ngượng ngùng rất nhiều, rồi lại bừng tỉnh đại ngộ.
An An giơ tay nhỏ lên, mắt loé sáng hỏi: “Vậy tớ thích ăn ngon và quần áo xinh đẹp cũng là chuyện rất bình thường?”
Tần Thi cười: “Đương nhiên.”
An An tiếp tục hỏi: “Vậy tớ thích ở trước mặt bạn bè khoe váy mới của tớ?”
Tần Thi vẫn cười: “Đương nhiên cũng là bình thường, chỉ là khoe thì có thể, nhưng phải có mức độ, khoe khoang quá độ sẽ khiến các bạn bè của cậu chán ghét cậu.”
An An nghĩ nghĩ, gật đầu, “Tớ hiểu được, trước kia Lỵ Lỵ luôn khoe khoang đồ cậu của cậu ta mang về cho, chúng tớ đều rất chán ghét cậu ta.”
Dứt lời, An An tựa như người lớn thở dài, “Tớ cho cậu ta xem váy mới của tớ, thì cậu ta tức giận, rõ ràng trước kia cậu ta vẫn luôn khoe với chúng tớ, chúng tớ cũng không tức giận.”
Nhiều lắm không chơi với cậu ta mà thôi, ai biết cậu ta lại đi đẩy Bình Bình.
Tần Thi nhìn An An, nói: “Cho nên khoe khoang không tốt, đúng hay không?”
An An dùng sức gật đầu, “Đúng! Tớ mới không cần giống như Lỵ Lỵ, mọi người đều không thích chơi với cậu ta.”
“Giỏi quá!” Tần Thi cười nhìn nó, “Kỳ thật không cần khoe ra, mọi người cũng nhìn thấy váy mới của cậu, không cần phải chuyên môn đi khoe ra.”
Bình Bình gật đầu: “Tớ và chị đi chơi, mọi người liếc mắt một cái đã thấy quần áo mới của chúng tớ, nói rất đẹp!”
An An nhìn thoáng qua môi Bình Bình, đột nhiên xin lỗi: “Sớm biết chị sẽ không đặc biệt đi cho Lỵ Lỵ nhìn, thật xin lỗi Bình Bình, làm em bị thương.”
Bình Bình cười ra răng cửa, “Không sao ạ, cũng không phải chị sai.”
An An còn có chút tự trách, luôn cảm thấy nếu lúc ấy mình nín nhịn, không đến trước mặt Lỵ Lỵ xoay vòng vòng thì tốt rồi.
Tần Thi nhìn long phượng thai lòng đều tan chảy, đây là đứa nhỏ thông minh đáng yêu lại hiểu chuyện gì thế! Quá chọc người yêu rồi!
“Không sai, không phải An An sai, hơn nữa An An bảo vệ em trai rất dũng cảm.” Tần Thi đưa tay sờ sờ đầu An An, con bé được an ủi và khẳng định, lập tức cười nở hoa.
“Nhanh ăn cơm đi, sắp nguội rồi.”
“Ừm!”
An An: “Cơm hôm nay tớ cũng rất thích, cũng rất thích Tần Thi.”
Bình Bình theo sát nói: “Tớ cũng vậy.”
Tần Thi bị hai đứa nhỏ thổ lộ, vui vẻ trên mặt không ngừng.
Cố Thanh Hải nhìn bọn họ cho nhau khích lệ, ở trong lòng hừ một tiếng: Hai vua nịnh nọt!
Nhưng ánh mắt nó, lại tựa hồ mang theo một tia hâm mộ cùng mất mát.
Lục Trạch Thiên nhìn bọn họ, lại nhìn nhìn Tần Thi, nghĩ thầm cô giáo dục trẻ nhỏ quả thật là có nghề.
……
Buổi tối bọn nhỏ cũng không cần người lớn dỗ ngủ, tự mình biết ngoan ngoãn lên giường, sau khi chơi đùa thì chờ Cố Thanh Hải kể chuyện xưa.
Tần Thi rửa mặt xong, nằm ở trên giường không hiểu sao lại nghĩ đến Lý Thiên Thiên, cứ cảm thấy cô ta rất kỳ lạ.
Rất nhanh, buồn ngủ đột kích, Tần Thi từ từ lâm vào trong giấc ngủ say.
Trong mộng, Tần Thi đột nhiên đi tới một mảnh không gian hư vô, đúng là chỗ lúc trước cô bị hệ thống nhặt đi linh hồn, lựa chọn tiểu thế giới.
Tần Thi có chút ngạc nhiên, không biết mình tại sao lại đi tới nơi này.
“Hệ thống?”
“Hệ thống!”
Tần Thi kêu vài tiếng cũng không có ai đáp lời, khi đang tìm kiếm làm sao rời khỏi nơi này, không gian đột nhiên phát ra ánh sáng, xuất hiện một quyển sách rất lớn.
Tần Thi hơi giật mình, bước đến quyển sách khổng lồ này.
Sách không có tên, trụi lủi, Tần Thi thử mở nó ra, khi tay đụng tới nó một cái, nó tự mình lật giở.
Tần Thi hoảng sợ, lui lại phía sau mấy bước nhìn nó.
Trang sách từ từ dừng lại ở một tờ nào đó, chữ mặt trên phát ra ánh vàng lóa mắt, ngưng tụ thành một bó ánh sáng, bay vào trong đầu Tần Thi.
Tần Thi hôn mê bất tỉnh ở trong không gian hư vô, ngay sau đó lại đột nhiên mở mắt ở hiện thực, ngồi dậy.
Cô nghiêng đầu nhìn nhìn, sau khi phát hiện mình còn ở phòng Lục gia, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tần Thi hít sâu vài cái, sau mới nằm lại trên giường.
Không nghĩ đến, không nghĩ đến Lục Trạch Thiên cũng là người trong sách, chẳng qua ngay từ đầu với mẹ kế văn cô lựa chọn không phải cùng quyển.
Tần Thi xuyên chính là 《 80 kiều mẹ kế 》 lấy Lộ Tài làm nam chính,