Linh Nhạc hả giận xong liền mới nhớ đến có việc quan trọng, cô liền nói với An Sinh đến thư viện cùng cô.
An Sinh gật đầu đồng ý, dù sao cũng có nhiều kiến thức mới phải học.
Ngày hôm nay cũng náo nhiệt như bao hôm khác, chỉ là hai người muốn yên ổn đọc sách lại thực sự khó khăn.
Hai người đang đi trên đường, ngẫu nhiên liền liếc qua con hẻm nhỏ.
Họ tận mắt chứng kiến mấy người đàn ông to lớn không chút thương tâm đánh đập một đứa bé nằm thoi thóp dưới đất.
Linh Nhạc nhìn xung quanh liền nhận ra không ai để ý đến cũng mắng trong lòng một câu.
Nhưng có mắng chửi cũng vô ích, bản thân họ cũng không cứu nổi chỉ đành trơ mắt mà đi qua.
An Sinh cũng nhìn thấu được điều này, đến bản thân bọn họ còn khó mà lo được thì làm sao còn tâm tư mà đi lo cho người khác.
Tuy trong lòng không thoải mái nhưng thế giới này vốn như vậy rồi.
Bản chất in sâu vào mỗi con người nơi đây, chỉ có thực lực ngươi mới được công nhận.
Thi thoảng ngang qua quán trà, Linh Nhạc cùng An Sinh đều nghe thấy những câu chuyện về Thánh Điện.
Nào là Thành Tử người người thiên tư tuyệt sắc, là người được thần ban phước, người được thế giới lựa chọn.
Đi thêm một đoạn thì lại thấy được cảnh nịnh bợ hối lộ của mấy tên nhà giàu chỉ để con mình có thể được chọn làm Hồn vệ Thánh Tử.
Mà cái đám gọi là Thánh Sư gì đó kia thì mặt cười cười hòa nhã, tay vẫn nhận đồ như một điều hiển nhiên.
Dù rằng chuyện này chung quy thế giới nào cũng có, nhưng khi thấy rõ rành rành bản chất của bọn người gọi là Thánh Nhân đó cả hai liền tỏ vẻ chán ghét.
“Giả tạo!”
Một hồi đi đường cũng đến thư viện, Linh Nhạc cùng An Sinh phân chia nhau ra tìm sách mà đọc, sau đó hai người lại cùng trao đổi thông tin với nhau.
Đây là thói quen họ đã có sẵn từ nhỏ, cũng là một cách học tập hiệu quả.
An Sinh lúc này đang đọc sách nghe Linh Nhạc bảo cô đi đổi sách liền gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Chỉ là đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy người về An Sinh liền lo lắng.
Cậu đứng dậy đi về phía trên tầng trên để tìm người.
Đi một đoạn thấy Linh Nhạc đang đứng trước kệ sách thì cũng thoáng yên tâm.
Tuy nhiên chưa kịp lại tới nơi thì một đám người không biết đâu đến giật mạnh cuốn sách trên tay Linh Nhạc ra.
Linh Nhạc đang trong trạng thái tập trung cũng giật mình.
Ngước lên thì thấy hai ba tên nhóc ưỡn ngực, mặt kiêu ngạo nhìn cô.
An Sinh đã rất nhanh tiến đến và kéo Linh Nhạc ra phía sau chắn.
Trong ba tên, chỉ có kẻ mặc một thân phục màu vàng là bắt nhất.
Đoán rằng đây lại là một quý công tử nhà nào đó.
Một trong hai tên khác đi phía trước thấy Linh Nhạc lườm đến thì quát to.
“Lườm gì, không phục?”
Linh Nhạc chưa nói gì An Sinh đã lên tiếng.
“Cho hỏi ba vị là sách chúng tôi lấy được trước, tại sao lại giành lấy.”
Tên kia cười khinh nói.
“Ai giành lấy? Hai ngươi cũng không xem lại bản thân?”
Tên bên cạnh cũng phụ họa thêm câu.
“Chậc, loại hạ đẳng cũng dám bước lên đây? Tụi bay chỉ được phép dưới tầng một.”
Linh Nhạc cũng đáp trả.
“Vậy các ngươi nói chuyện với tụi này thì cũng là lũ hạ đẳng đi.”
Hai tên kia không nghĩ đến sẽ bị Linh Nhạc đáp trả như vậy, tức giận liền tính tiến đến động thủ.
Tên áo vàng lúc này bỗng tiến lên phía trước ngăn cản động tác của bọn thuộc hạ.
“Vương đại ca, để bọn em ra tay.”
“Đúng vậy, bọn nhóc này không cần đến làm đại ca bẩn tay.”
Người gọi Vương đại ca kia tên Vương Dã.
Tuy chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng nét mặt hiện thấy được nét thanh tú dễ nhìn.
Là con của Vương đại nhân, thiếu chủ của Vương phủ.
Mới mười hai tuổi nhưng đã là Hồn Sư nhập môn, cấp hai mươi.
Cũng có thể nói là thiên tài tu luyện.
Người người biết đến đều không dám chọc vào.
Vậy mà bọn nhóc con này dám ngang nhiên chống đối.
Hắn tiến lên phía trước nhìn hai người trước mặt.
Linh Nhạc cùng An Sinh cảnh giác lùi về phía sau.
Vương Dã thấy hai đứa nhóc thấp hơn mình nửa thân cũng khinh miệt nói.
“Nói câu nữa ta đây liền đem tụi mày bán làm nô lệ.”
Không biết do An Sinh và Linh Nhạc đang trong trạng thái năm tuổi hay do khả năng kiềm chế của hai người quá tốt mà Vương Dã không hề nhận ra sát khí đang bao quanh hắn.
An Sinh bình tĩnh đáp.
“Chúng ta không thù không oán, các người là cậy thế ức hiếp người khác.”
Hai tên theo sau cười lớn, Vương Dã cũng phì cười.
“Nhóc con à, ở cái Đại Lục này.
Cậy thế ức hiếp là chuyện bình thường.”
Linh Nhạc cùng An Sinh trao đổi ánh mắt, thấy câu giờ vừa đủ.
Chiết Phiến liền đột ngột xuất hiện.
Hơn trăm lưỡi dao vô hình xé gió lao đến đám người Vương Dã khiến đám bọn chúng bị một phen giật mình.
Không nghĩ đứa nhóc nhỏ tuổi vậy mà có thể xuất ra lực Hồn lực mạnh mẽ như vậy, bọn chúng lại chủ quan nên đành chịu một trận bụi bặm đầy người.
Vương Dã tức giận ném quyển sách sang một bên mà quát lớn.
“Theo dõi cả trấn này cho ta!”
Hai tên thuộc hạ thấy Vương Dã tức giận cũng không dám ngẩng đầu, khẽ lên tiếng hỏi.
“Vương đại ca, có cần cho gọi thêm người đuổi theo?” Vương Dã nghe vậy lại nhìn tình cảnh xung quanh.
Hồn lực cùng chiêu thức An Sinh xuất ra đã phá hủy gần như toàn bộ tầng hai, hắn nghi ngờ liệu đám An Sinh có phải hay không là con cháu được gia tộc nào bồi dưỡng? Nhưng nhớ đến trang phục mà hai người mặc, cùng với việc không có ai theo hầu hạ.
Vương Dã cười dữ tợn, mắt hung ác hơn.
“Chúng muốn đọc sách? Được ta cho chúng đọc.” Hai tên kia nghe lệnh tuân theo.
Mà bên kia hai người nhảy ra từ cửa sổ cũng sợ đến bay hồn.
Đây là cửa sổ tầng hai đấy, họ lại mới có năm tuổi.
Dù biết bản thân đã có Hồn lực phụ trợ nhưng cảm giác vẫn là cảm giác.
Chân thực đến đáng sợ.
Linh Nhạc một bên chống tay bên bờ tường điều chỉnh nhịp thở, An Sinh thì chỉ bị hơi choáng nên ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Lần này đúng là trải nghiệm khó quên.
Cảm giác như chúng ta tham gia phim hành động vậy.”
An Sinh cũng phụ họa cười theo.
“Không nghĩ tới cũng khá vui.
Chỉ là có chút không quen thôi.” Linh Nhạc cũng cho là đúng gật gật đầu.
Lúc này trước mặt họ xuất hiện một người cao to mặc áo choàng màu đen phi thân từ trên trời xuống.
Phải, chính là từ trên trời xuống.
Cả hai lập tức cảnh giác, thủ thế chạy bất cứ lúc nào.
Người mặc áo choàng kia thì nhàn nhã hơn.
Chỉ đứng ngắm nhìn hai đứa trẻ trước mắt.
Nhất thời không khí có chút kỳ quặc.
An Sinh ra hiệu với Linh Nhạc.
“Có nên chạy tiếp không?” Linh Nhạc bị cậu hỏi cho hồ đồ.
“Sao lại không chạy, căn thời cơ.”
An Sinh tỏ vẻ đã biết, cả hai bắt đầu đếm thầm.
Một, hai, ba...!Một tiếng thứ ba sau khi đếm xong, An Sinh cùng Linh Nhạc nhanh chóng tách ra hai đường khác nhau mà chạy.
Người kia lại vẫn bình tĩnh như việc họ làm không liên quan gì đến hắn ta vậy.
Hiển nhiên, hai người là hoàn toàn không thoát được.
Linh Nhạc cùng An Sinh vừa có ý định chạy trốn, chân họ liền bị một lực vô hình quấn lấy rồi treo ngược lên trên không