Đám thuộc hạ đã rất nhanh đưa người về đến Đặng phủ.
Huyết Mộ nhìn Linh Nhạc cùng An Sinh một thân huyết nhục thì không khỏi cau mày.
Hắn cho người gọi Hồn dược đến chữa trị.
Lão Hồn dược là Hồn Sư hệ thực vật, có thiên phú về chế dược.
Lão nay cũng đã tóc bạc phơ, nhưng vẫn còn phục vụ cho gia tộc Đặng.
Bởi vậy, đối với lão tính cách gia chủ nào không hiểu?
Lần đầu tiên thấy được vẻ gấp gáp của Gia chủ thì không khỏi tò mò về thân phận của hai đứa nhỏ trước mắt.
Thấy Gia chủ đã mất kiên nhẫn, lão cũng không dám chậm trễ mà nhanh chóng trị liệu.
Hai nén nhang trôi qua, Huyết Mộ bên ngoài mặt đen lại ngồi một góc.
Thấy lão Hồn dược bước ra ngoài liền liếc đến mà chờ kết quả.
“Thưa, vết thương đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, lão phu cũng đã kê thuốc trong vòng một tháng tới.
Hơn nữa, hai đứa trẻ này cần bổ sung thêm dinh dưỡng.”
Nghe được kết quả như ý, Huyết Mộ mới xem như hòa hoãn lại.
Thấy không khí trong phòng đã ổn, lão Hồn dược cũng không nán lại thêm mà nhanh nhẹn cáo lui ra ngoài.
Vừa đi lão vừa đoán mò đến thân phận của hai đứa nhóc.
Lúc này một suy nghĩ thoáng qua khiến lão há hốc mồm.
Liệu hai đứa trẻ kia là con rơi của Gia chủ?
Nói đoạn ông lập tức lắc đầu phủ nhận.
Không, không, Gia chủ không phải là người vô trách nhiệm như vậy.
Lại nói, màu tóc cùng mắt đều không phải màu đỏ.
Điều này có thể khẳng định hai đứa trẻ kia chắc chắn không có quan hệ huyết thống gì với Gia chủ.
Dù sao chuyện của Gia chủ ông cũng không tiện xen vào, việc của ông là cần đối xử cẩn thận đến hai đứa trẻ kia.
An Sinh cùng Linh Nhạc thoát được một mạng, tình hình bên Vương phủ cũng thay đổi.
Vu quản gia thấy thời gian vừa khớp, không tiếp tục đôi co với cha còn họ Vương.
Ông đứng lên, tay chắp sau lưng mà bước ra khỏi Vương phủ.
Trước khi đi còn không quên buông lại một câu.
“Đặng Phủ đã cho các ngươi một con đường, các ngươi lại không muốn đi.
Vậy thì tự làm tự chịu đi.”
Vương Mạnh cùng Vương Dã miễn cưỡng nở nụ cười tiễn khách.
Vu quản gia đi không lâu, Vương Dã liền bị Vương mạnh mắng cho một đầu đầy nước bọt.
Vương Mạnh nói hắn làm xấu mặt nhà họ Vương, nếu hắn giấu ông ta mờ ám làm chuyện gì đó thì tốt nhất đừng để ông biết, nếu không liền chịu Gia quyền, đóng cửa ăn năn một tháng.
Vương Dã mặt thản nhiên, thờ ơ không quan tâm đến lời Vương Mạnh nói.
Hắn đi về hướng chính phòng của mình, vừa đi vừa lẩm nhẩm trong miệng vài câu không rõ.
Chỉ biết được, nếu hắn lên làm Gia chủ, lão cha hắn cũng sẽ về với ông bà tổ tiên.
Hắn cũng không muốn tốn sức vào nói chuyện với lão.
Nói đoạn, Vương Dã cười âm trầm mắt cũng trở nên ác độc.
Đợi hắn lên làm Gia chủ, chắc chắn sẽ khiến Đặng phủ không còn đường lui.
Mang tâm tình vui vẻ về lại phòng sau đó như thường mà đi xuống căn hầm.
Chỉ là không nghĩ đến thứ hắn bắt được vậy mà đã mất.
Vương Dã nhìn dây xích bị cắt trên nền, tức giận ném nó văng xa.
Dây xích thêm lực đạo theo hướng ném bay đến trên kệ vừa vặn va vào hai bình dịch.
Cứ như vậy, một tiếng ầm vang lên.
Mấy bình dịch bị va trúng đều rơi xuống.
Bên trong nhanh chóng lộ ra vài cánh tay cùng vài con mắt trợn trắng.
Dịch nước nhờn nhờn, cùng mấy cái bộ phận lởm chởm khắp sàn khiến cảnh tượng càng thêm kinh khủng.
Vương Dã gằn từng tiếng, từng tiếng một nghe đến rợn người.
“Được lắm, hay cho một cái Đặng phủ, vì hai đứa nhóc làm tới mức này.”
Vương Dã một thân sát khí bước ra, phân phó cho thuộc hạ vài câu.
Thuộc hạ kia rất nhanh liền biến mất.
Đêm đó, trong căn hầm.
Tiếng hét thất thanh cùng tiếng kêu cứu hòa quyện làm một.
Trên nền, máu cùng dịch nhầy nhuộm lại thành màu đen xám xịt, hôi tanh.
Vương phủ bên ngoài đẹp đẽ là vậy, bên trong giờ đã máu chảy thành sông.
Con đường dưới trấn vẫn hay như cũ, cũng chẳng ai hay vài tên nhóc ăn mày hay đứng nơi đấy đã đi đâu.
Một đêm đối người không mộng, đêm này hay chăng lại thực là ác mộng.
Ngày hôm sau, Huyết Mộ tiến đến phòng của An Sinh và Linh Nhạc.
Hạ nhân thấy Gia chủ đến cũng tự động lui ra ngoài.
Trong phòng giờ chỉ còn lại Huyết Mộ.
Mùi thuốc cùng nhan dưỡng thần hòa vào nhau khiến tinh thần thực thoải mái, thanh tỉnh.
Tuy băng vải cùng vết máu đã được lau sạch, nhưng đối Huyết Mộ nhạy cảm với mùi máu tươi mà nói, không khí trong phòng vẫn rất khó chịu.
Huyết Mộ đưa tay lên, một đạo pháp vô hình khiến cửa sổ mở ra.
Ánh nắng bên ngoài cũng chiếu rọi và làm căn phòng sáng hơn nhiều.
Nhìn hai đứa trẻ nắm tay nhau mà nằm, Huyết Mộ cảm thán.
“Thật giống người bạn đó của ta, hắn cũng cứng đầu giống như hai đứa ngươi vậy.”
Nghĩ lại tình cảnh hôm đó, Linh Nhạc cùng An Sinh một thân vết thương chồng chất lên nhau.
Huyết nhục mơ hồ lẫn lộn, không chỗ nào là lành lặn.
Dù có ngất đi, tay hai đứa nhóc vẫn là một khắc không rời.
Khung cảnh ấy đã thực làm bao nhiêu người phải bất ngờ...!Kể cả hắn.
Mấy ai có xem trọng một người, hai đứa trẻ còn nhỏ tuổi vậy mà làm được điều hắn không thể làm, đúng là khiến người khác phải ghen tị.
Ba tháng rất nhanh đã trôi qua, Huyết Mộ ngày càng mất kiên nhẫn hơn.
Vỏn vẹn ba tháng này, Linh Nhạc cùng An Sinh đều không tỉnh lại mà chỉ giữ trạng thái hôn mê.
Lão Hồn dược tóc đã bạc, ba tháng này còn khiến ông bơ phờ hơn.
Mọi tinh lực đều đặt hết lên đám An Sinh.
“Nếu lão phu đoán không nhầm, hai đứa nhóc là do sử dụng Hồn lực quá mức khiến Hồn hải có chút không thể hồi phục kịp so với thân thể.”
“Mặc dù bề ngoài nhìn như rất khỏe nhưng bên trong cần có thời gian để Hồn hải có thể hồi phục chậm rãi.
Nếu sử dụng thuốc cao cấp ép Hồn hải phục hồi sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vậy nên...”
Nói giữa chừng, lão càng cúi thấp người hơn.
Ba tháng này, hạ nhân trong phủ đều đã biết mức độ quan trọng của An Sinh và Linh Nhạc.
Huyết Mộ coi trọng hai nhóc đến mức đi đâu cũng hỏi, lúc ngẫu nhiên nhớ ra cũng hỏi.
Lại nói, Huyết Mộ vốn không phải người dễ động tâm.
Người người biết đến danh xưng này đều chỉ hận không thể tránh càng xa càng tốt.
Trước đó cũng đã từng có lời đồn.
Huyết Mộ tâm độc, chỉ cần hắn không vừa ý đầu ngươi liền rời khỏi thân thể.
Rồi sau đó...!Không có sau đó nữa, ngươi liền đã đội trên đầu một nấm mồ.
Nhất thời nhân sinh liền trở nên ngắn ngủi như vậy.
Tuy nhiên, người Huyết Mộ động sát tâm lại đều là những kẻ đáng chết.
Vậy nên lòng người dù có sợ hắn lại không ghét hắn.
Đặng phủ cũng từ đó trở thành nơi dựa cho kẻ yếu, người không có quyền thế