An Sinh cùng Linh Nhạc cũng không ở lại lâu.
Hai người từ hôm nay sẽ trở thành học tử nên không thể đến học phủ chậm trễ.
Màu đồng phục cũng là màu đỏ đặc trưng của gia tộc Đặng.
Một màu đỏ không quá nổi bật, so với màu tóc cùng mắt thì nhạt hơn nhiều.
Trên đường đi đến học phủ, không hiểu sao mọi người đều đồng loạt tranh nhau chạy đến.
An Sinh cùng Linh Nhạc không hiểu gì cho rằng đến giờ vào học liền nhanh chóng đuổi theo đám người.
Đến nơi, sự thật lại khiến hai người khá sốc.
Ấy vậy mà đám người đó chạy vội đến chỉ để tranh chỗ ngồi cùng thiếu chủ Đặng Viêm.
Cả hai tiến vào chọn chỗ xa Đặng Viêm nhất, gần bục giảng nhất mà ngồi.
Đặng Viêm cũng nhìn thấy hai người nhưng hắn ta chỉ nhàn nhạt nhìn một cái rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Có lẽ do cú sốc lần trước chưa hết.
Vì lớp học rất đông, hôm nay lại nghe nói có lão sư cấp bốn giảng dạy kinh nghiệm nên hai người mới như Linh Nhạc cùng An Sinh vào lớp cũng không ai chú ý.
Một hồi học như vậy liền kéo dài hết một buổi sáng.
Linh Nhạc cũng An Sinh ra khỏi lớp học cảm thấy chưa thỏa mãn.
Bởi kiến thức có được rất sâu rộng dễ hiểu, mới buổi học lần đầu họ đã ngộ ra nhiều chỗ sai sót.
Không chỉ mình họ, nhiều người đều có chung ý nghĩ nhưng buổi học cũng đã kết thúc rồi.
Lúc cả hai đang đi trên hành lang theo đường đến phòng ăn, một tiếng hô to phía sau đến cũng kéo ít người chú ý cùng bàn tán.
Người lên tiếng không ai khác là Đặng Viêm, cậu ta nhìn hai người cau cau mày, khoanh tay nói.
“Các ngươi, đi đến đấu trường thi đấu với ta.” Linh Nhạc nhìn tên rảnh rỗi nào kia cũng bó tay, An Sinh mặt không tỏ vẻ gì đáp lại.
“Bọn ta từ chối.”
Mọi người xung quanh bát quái, cũng không biết hai đứa nhóc kia là ai lại dám trái lệnh thiếu chủ.
Một mặt khác cũng đánh giá bọn An Sinh.
Giờ họ mới thấy, dường như hai đứa nhóc này nhỏ tuổi nhất trong lớp, trước kia ít tuổi nhất cũng là chín tuổi rồi, bây giờ liền lòi ra hai đứa nhóc năm tuổi.
Vậy mà cũng không hiểu sao thiếu chủ lại thách đấu chúng.
Không lẽ hai đứa nhóc này rất mạnh?
Cả đám cũng không tin, cười cho kẻ nào xui xẻo lại đi chọc giận thiếu chủ bọn họ.
Một số trước đó có mặt tại trận đấu cũng không dám nói, bọn hắn cũng không biết vì sao thiếu chủ muốn thách đấu lại hai bọn nhóc đó.
Đặng Viêm cũng như đã làm quen với câu trả lời của hai người, không nóng nảy như lần trước ngược lại đứng cau mày nhìn nhưng không biết nói gì.
Linh Nhạc nhận ra cũng hỏi.
“Tại sao Thiếu chủ lại muốn đấu với bọn ta?”
Đặng Viêm không nghĩ mình bị hỏi lại.
Tất nhiên là hắn không thể nói rằng hắn muốn lấy lại vinh dự được, chuyện này sẽ lộ ra cả học phủ biết.
Lần trước là hắn chủ quan, cũng quên lời cha dạy.
Từ hôm đó hắn cũng quyết tâm chăm chỉ luyện tập hơn.
Thất bại trước đó là nỗi nhục của hắn, hắn bại cũng có nghĩa là danh dự gia tộc cũng mất, chuyện này chắc chắn không được xảy ra.
Đặng Viêm không trả lời, Người xung quanh cũng thảo luận sôi nổi.
Không hiểu Thiếu chủ đang làm gì, người cũng không đáp lại.
Sau lại nghe thấy Linh Nhạc nói.
“Vậy được rồi, khi nào thiếu chủ tìm được lý do chính đáng chúng tôi sẽ đấu với ngài.” Nói xong cũng để mặc đám đông mà đi, Đặng Viêm cũng cau có mặt sau đó bỏ đi.
Một hồi này cũng không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt của hai người.
Cả hai dùng bữa trưa xong cũng không nhanh không chậm đi làm việc của mình.
Linh Nhạc đi đến Dược Viên, trên đường đi cô bị chặn đường bởi một đám nữ sinh cũng ngang tuổi Đặng Viêm.
Một cô gái mái tóc dài vàng, trang phục dù không gọi là cực phẩm nhưng cũng thuộc hàng chất lượng tốt.
Những cô gái xung quanh so ra kém hơn một chút, nhưng vẫn là chỉ làm nền cho cô gái tóc vàng kia.
Tóc vàng nhìn Linh Nhạc đầy chán ghét.
“Nhóc con các ngươi đã làm gì thiếu chủ, tại sao thiếu chủ lại phải hạ thấp mình đi nói chuyện với các ngươi.
Đã vậy lại còn dám ngang nhiên bỏ đi.
Tội này đáng chết.”
Linh Nhạc chưa hiểu gì cũng làm lạ, lúc họ đi còn chào đúng lễ nghĩa mới đi.
Đặng Viêm còn chưa nói gì mà mấy người này đã thay mặt cho cậu ta rồi.
“Cô thích Thiếu chủ?”
Cô gái tóc vàng bị Linh Nhạc nói trúng tim đen, mặt đỏ lên lại thẹn quá hóa giận chỉ thẳng mặt Linh Nhạc nói.
“Liên quan gì đến ngươi.
Ta đến để thay Thiếu chủ dạy lại cái loại không gia giáo như ngươi.
Ngươi cùng tên kia, cả hai các ngươi đều chỉ là lũ chuột nhắt cũng không đáng để bọn ta vào mắt.”
Nghe đến đây, Linh Nhạc mặt đã đen lại.
Nói cô thì được nhưng lôi cả An Sinh vào thì mấy người này liền xác định.
Không Nhiều lời, Linh Nhạc nhanh nhẹn lùi về sau một đoạn, Triệt Hồn Tiêu vang lên một đoạn khúc quỷ quái.
Khi mấy người kia nhận ra hành động của Linh Nhạc thì tay chân đều trở nên rã rời.
Tâm trí như đình chỉ lại giống như một loại lực làm chấn động khiến cả đám lần lượt ngã rạp xuống.
Linh Nhạc đi đến gần cô gái tóc vàng, nhìn cô ta từ trên xuống.
Ánh mắt lườm lên có chút dọa người, dù mới năm tuổi nhưng cũng đủ để dọa cho cả đám biến sắc.
Tóc vàng chưa từng nghĩ đến bản thân bị hạ ngay chiêu đầu tiên, gắng gượng ngẩng đầu lườm đến Linh Nhạc.
“Còn xúc phạm đến An Sinh lần nữa ta cắt lưỡi ngươi.”
Nghe vậy cả đám nhất thời đều cúi đầu xuống.
Tóc vàng bị ánh mắt của Linh Nhạc đe dọa đến run rẩy.
Đợi đến khi Linh Nhạc đi xa, cô ta mới cắn răng nghiến lợi mà nói.
“Con nhóc chết tiệt, lần sau không dễ vậy đâu.”
Mấy người khác dù cũng không đỡ hơn là bao nhưng vẫn phải đứng dậy trước đỡ tóc vàng lên.
“Phải rồi, con nhóc đó là đánh lén tiểu thư.”
“Đúng vậy, chắc chắn là nó sợ tiểu thư nên mới phải đánh lén.”
“Tiểu thư yên tâm, lần sau chúng ta sẽ cho con nhóc đó một bài học thích đáng.”
Tóc vàng như nghe lọt tai, cô ta hừ một tiếng liền quay người mà đi.
Đám con gái theo sau thấy vậy cũng chạy theo vừa đi vừa nịnh nọt, sợ rằng biểu hiện kém hơn một chút sẽ bị bỏ rơi.
Cùng thời điểm đó, An Sinh vừa quét xong lá trên sân, định đem đi đốt lại không nghĩ đến một cơn gió ở đâu đến thổi bay chúng khiến cái sân vốn đã dọn sạch giờ lại trở về nguyên vẹn