Tuy không phải là chiêu thức kèm theo nguyên tố nhưng sử dụng ý niệm tác động lên vật cũng không phải một chiêu thức kém.
Linh Nhạc nhìn hai Hồn dạng trước mắt vẫn cảm thấy thật kỳ lạ.
“Những hồn thú của người khác cũng không thể tự do di chuyển được.”
An Sinh cũng đã để ý điều này từ lâu.
Hồn thú của hắn đúng thật có chút khác lạ so với bình thường.
“Sẽ có ngày tìm được đáp án thôi.”
Linh Nhạc cũng chỉ hỏi vậy.
Dù sao trước mắt quan trọng nhất vẫn là nâng cao năng lực của bản thân.
Hai người cũng không nói thêm gì nhiều, cả hai đi đến Học phủ.
Không biết có phải hôm qua có Đặng Viêm đứng ra giúp hay không mà mọi người hôm nay rất nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Lại nói, tên to xác đầu sỏ mọi chuyện hôm qua đã biết mất từ lúc nào.
Linh Nhạc ngó quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng hắn xuất hiện.
Đúng lúc này, An Sinh cùng Linh Nhạc bất ngờ bị một người phía sau tiến đến ôm bả vai.
“Chào buổi sáng.”
Bành lục như ngày nào cũng vui vẻ chạy đến.
An Sinh cảnh giác né cánh tay đang quàng vai mình ra một cách nhẹ nhàng, sau lại kéo Linh Nhạc sang phía mình.
Bành Lục như không để ý đến mấy chuyện như vậy, hắn tự nhiên tiếp chuyện.
Linh Nhạc thấy người đến là Bành Lục tò mò.
“Ngươi có học cùng với bọn ta?”
Bành lục lắc đầu.
“Tất nhiên là không rồi.”
Linh Nhạc nghe vậy cũng không có vẻ gì khác thường.
“Không sao, khi nào rảnh ta sẽ tìm ngươi hỏi vài vấn đề.”
Bành Lục một bộ dáng làm giàu nói.
“Không thành vấn đề.”
An Sinh từ đầu đến cuối đều không nói lời nào.
Vừa rồi, hắn hoàn toàn không cảm nhận được có người đến từ phía sau.
Điều này chứng tỏ Bành Lục có cấp độ cao hơn bọn hắn.
Nhưng điều kỳ lạ ở đây, nếu thực sự là một người có năng lực.
Gia chủ cùng Đặng Viêm tại sao lại không biết đến sự tồn tại của hắn.
kẻ này thực sự có vấn đề.
Linh Nhạc như nói chuyện phiếm với Bành Lục, lại như vô tình mà hỏi.
“Đúng rồi, ta vẫn luôn thắc mắc.
Cấp độ của ngươi cao vậy sao lại không đến chỗ Gia chủ yêu cầu đãi ngộ tốt hơn? Chắc chắn ngài sẽ không để lãng phí nhân tài.”
Bành Lục cười đáp.
“Cấp độ của ta năm năm qua vẫn giậm chân tại chỗ, sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
An Sinh nhìn thoáng qua Linh Nhạc.
Cô đây là đang thăm dò Bành Lục sao?
Linh Nhạc nghe vậy, như thực sự khó hiểu cầu Bành Lục giải thích.
“Vậy vừa rồi ngươi đến từ phía sau, ta hoàn toàn không cảm nhận được.”
Bành Lục ánh mắt hơi lóe lên sau rất nhanh liền biến mất.
Hắn cười đáp.
“Ta còn tưởng chuyện gì, đây là một chiêu thức ta học được.
Nó có thể ẩn hơi thở trong một thời gian ngắn.”
Linh Nhạc không chút dấu vết, vẫn tiếp tục vai diễn của mình.
“Ra là vậy.
Ta hiểu rồi, cảm ơn ngươi.”
Bành Lục cười đưa tay chỉ về hướng khác, đoạn nói.
“Ta phải đi hướng kia rồi, gặp lại sau.”
“Gặp lại sau.” Linh Nhạc vẫy vẫy tay nói.
Đợi Bành Lục đi xa, mặt cô đã không còn nụ cười giả tạo kia nữa.
An Sinh nhìn Linh Nhạc hơi thở dài.
“Lần sau đừng làm vậy nữa.
Chúng ta vẫn chưa rõ con người thật của hắn ta.”
Linh Nhạc gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.
An Sinh thấy vậy cũng biết cô không xem lời hắn nói vào tai.
Dù sao hiện tại hắn ở đây, thôi thì để ý cô nhiều chút là được.
Tiến vào giảng đường, học tử gần như đã đến đông đủ.
An Sinh cùng Linh Nhạc đều không hẹn nhìn về một phía.
Ánh mắt kia vẫn luôn nhìn họ từ khi tiến vào.
Đặng Viêm thấy hai người nhìn đến cũng trực diện đối mặt.
Hắn hơi gật đầu với hai người sau đó lại quay về hướng bục giảng.
An Sinh cùng Linh Nhạc thấy hắn không có ác ý cũng không nói gì, tiến đến tìm chỗ ngồi.
Giảng đường không lớn cũng không nhỏ, nhưng An Sinh cùng Linh Nhạc đến muộn.
Chỗ ngồi cũng đã kín gần hết, ngoại trừ một chỗ của vị Thiếu chủ nào đó.
An Sinh hướng đến chỗ Đặng Viêm, hơi cúi đầu.
“Bọn ta có thể ngồi đây được không?”
Đặng Viêm xua tay.
“Không cần lễ nghi với ta, đều là đồng học cả.”
Đám người xung quanh nghe vậy không khỏi cảm thán.
Bọn hắn ngày ngày lấy lòng Thiếu chủ, ngài cũng không đáp một lời.
Với bọn An Sinh đây lại là thái độ thế nào đây?
Linh Nhạc bất ngờ về thái độ của Đặng Viêm, cô khó hiểu nhìn An Sinh.
Thấy được thắc mắc của hai người, Đặng Viêm hơi hắng giọng đáp.
“Từ giờ chúng ta xem như là bằng hữu của nhau, không cần phải câu nệ với ta.”
Linh Nhạc ồ một tiếng, An Sinh thì bình tĩnh đáp.
“Vậy được.
bọn ta không khách khí nữa.”
“Chỉ là...”
Đặng Viêm bắt trúng trọng tâm hỏi.
“Chỉ là?”
An Sinh nhìn người trước mắt như có ý đánh giá.
“Nếu ngươi đã xem bọn ta là bằng hữu, vậy ta mong một lời này ngươi giữ được.”
Đặng Viêm không trách An Sinh không tin tưởng hắn, ngược lại thoải mái đáp.
“Được.
Một lời đã định.”
Kết thúc buổi học, Đặng Viêm hẹn An Sinh cùng Linh Nhạc cùng ăn mừng một bữa, xem như là buổi kết giao của bọn họ.
Hai người An Sinh cũng vui vẻ đồng ý.
Nói đến cũng lạ, mới đầu gặp nhau hai bên còn không mấy ưa gì đối phương.
Bây giờ một lời liền trở thành bằng hữu.
Quả thật cái gọi là duyên phận cũng đáng để tin một lần.
Cả ba người đi với nhau trên trấn.
Trước kia, Linh Nhạc cùng An Sinh vì nhiều nguyên do cũng chưa ngắm kỹ càng nơi thành trấn này.
Lúc này ngược lại thong thả hơn.
khung cảnh nhộn nhịp, tiếng người rao bán hàng cũng có.
Sinh động đến có chút lạ lẫm.
Dừng chân trước một tửu lâu lớn, hai người đi theo Đặng Viêm lên lầu đến nơi được đặt sẵn.
Mấy tiểu nhị cũng rất nhiệt tình hẳn là biết mặt Đặng Viêm.
Nơi họ ngồi là vị trí cao nhất của lầu.
Theo cách Đặng Viêm nói thì hẳn là phong cảnh đẹp, nhìn vui mắt.
An Sinh ngồi cùng Linh Nhạc một bên, Đặng Viêm đối diện với họ.
An Sinh thấy không khí có hơi không tự nhiên nên chủ động rót trà, Linh Nhạc thì im lặng nhìn xuống khung cảnh nhộn nhịp dưới trấn.
Đặng Viêm cũng khó xử không biết nói gì, cho mình lớn tuổi hơn hắn đành lên tiếng trước.
“Các ngươi đồng ý cùng ta làm bằng hữu, điều này ta rất trân trọng.”
Linh Nhạc lúc này cũng quay lại nhìn Đặng Viêm hơi nhếch miệng.
“Kể ra, ta còn tưởng ngươi hận bọn ta vì đánh thắng ngươi.”
An Sinh cười nhẹ hơi lắc đầu, Đặng Viêm thì sặc trà.
“Chuyện này...” Đặng Viêm ấp úng, sau đưa cốc trà để lên bàn hướng hai người nói.
“Ta nhận ra bản thân không nên quá cố chấp.
Đã thua hai lần, lần này ta sẽ học hỏi, cố gắng hơn để thắng hai ngươi.
Mong rằng lần này kết giao là điều khiến