An Sinh đi được nửa đoạn cũng gặp lại Đặng Viêm.
Thấy người phi thân đến, An Sinh cũng dừng lại không đi tiếp.
Đặng Viêm trước định hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng câu đến miệng lại chuyển thành hỏi Linh Nhạc.
An Sinh giản lược kể lại tình hình lúc đó, Đặng Viêm nghe xong liền tức giận nói.
“Bọn khốn nạn, hóa ra chúng cố tình tách chúng ta ra.”
Sau lại có vẻ tự trách.
“Xin lỗi, là ta hấp tấp nếu không cũng không đến mức để Linh Nhạc phải thành ra thế này.”
“Không phải lỗi của ngươi, chuyện lúc đó xảy ra quá đột ngột.
Hiện tại Linh Nhạc không sao rồi, yên tâm đi.”
Đặng Viêm nghe vậy lại nhìn sang Linh Nhạc, thấy người thực sự ổn sau cũng không xoắn xuýt nhiều.
Hắn đưa tay cố ý muốn đỡ Linh Nhạc thay An Sinh nhưng cậu từ chối.
Đặng Viêm cũng không miễn cưỡng.
Ba người cứ vậy yên bình về đến phủ.
Đến nơi, Đặng Viêm lấy ra một lọ dược rồi hướng An Sinh tung tới.
An Sinh nhanh nhẹn bắt được liền cảm ơn một tiếng.
Đặng Viêm vẫy vẫy tay sau đó cũng phi thân bay đi.
An Sinh đỡ Linh Nhạc lên giường sau liền cho cô uống thuốc.
Dược này của Đặng Viêm cũng là loại cao cấp.
Hắn đưa cho Linh Nhạc một viên để uống không lâu sau thì sắc mặt cô cũng giãn ra, khí sắc cũng hồng hào hơn.
Sau lại xử lý sạch sẽ vết thương ngoài da cho Linh Nhạc và mớ hỗn độn trong phòng, An Sinh mới xem xét lại thân thể của mình.
Vốn bản thân hắn cũng không bị thương gì cả, lại nói đến chuyện của tên béo.
Tay hắn hiện giờ vẫn còn run, mặc dù biết chuyện này sớm muộn cũng phải đối mặt.
Linh Nhạc cùng hắn nếu muốn sống ở đây thì cũng phải hòa hợp với nguyên tắc ở thế giới này.
Đây là lần đầu tiên hắn giết một người bằng chính tay của mình.
Tuy khó chịu cũng cảm thấy buồn nôn nhưng hắn cố kiềm chế lại.
An Sinh nhìn người nằm trên giường, một lần nữa định thần.
Hắn cần phải trở nên mạnh hơn, không được phép để chuyện ngày hôm nay xảy ra một lần nữa.
Nói xong cũng ngồi tại chỗ tiến vào tu luyện.
Dược hiệu có tác dụng rất nhanh, cơ thể Linh Nhạc cũng đã được hồi lại hơn nửa.
Lúc cô tỉnh dậy liền thấy An Sinh đang ngồi ngay dưới nền nhà để tu luyện.
Thấy vậy, Linh Nhạc liền yên tĩnh lại.
Như cảm ứng được sự thay đổi cô cũng thử đi vào Hồn Hải.
Nơi này tựa hồ lại sáng hơn, Hồn khí dao động mãnh liệt có dấu hiệu tăng cấp.
Hồn Hải ban đầu là một mảnh tĩnh lặng giờ đây được Hồn lực mạnh mẽ bao quanh.
Nơi đây như là gần nhất với cốt lõi của linh hồn, nó cũng biểu tượng cho linh hồn của mỗi người.
Cái Linh Nhạc thấy trước mắt là một vùng trời rộng, viên ngọc tròn lơ lửng tại trung tâm nơi này gọi là Hồn Cầu, Hồn lực đều tập trung hết về đây.
Lúc này Hồn Cầu dao động mạnh, đứng gần có thể thấy được hồn lực dày đặc như sương mù bao quanh.
Mất một lúc sau, dao động mới dần dần dừng lại rồi hiện lại thêm vài quả cầu nhỏ hơn xung quanh.
Một cảnh này nhìn như các ngôi sao ngoài vũ trụ vậy.
Cảnh đẹp hấp dẫn lòng người, Linh Nhạc nhìn đến không chớp mắt.
Vậy mà cô thực sự tăng cấp rồi, lần này tuy vẫn là Hồn Sư sơ cấp nhưng là cấp tám mươi.
Tăng hẳn hai mươi cấp so với lần trước.
Linh Nhạc cười rạng rỡ từ Hồn Hải trở ra.
Thấy An Sinh chưa tỉnh dậy cô cũng đi làm bữa tối.
Loay hoay cả buổi cũng xem như là ăn được.
Linh Nhạc vừa bưng món cuối cùng lên bàn thì An Sinh cũng đã sắp tỉnh lại.
Nhưng đáng nói là khung cảnh hiện tại.
Hồn khí như đổ về xung quanh An Sinh, dao động Hồn lực tỏa ra càng đáng sợ.
Không lâu sau số Hồn khí đó liền hòa vào làm một với An Sinh.
Lại đợi thêm một lúc nữa mới thấy người tỉnh, Linh Nhạc liền thở phào.
An Sinh đứng lên khỏi mặt đất, cậu hơi phủi bụi bẩn như hiện trên quần áo sau đó mới hướng tới Linh Nhạc.
“Cậu tỉnh rồi?”
Linh Nhạc đáp một tiếng lại nghe An Sinh nói.
“Tớ thăng cấp rồi.”
Linh Nhạc cười trừ nói đã biết.
Hiện tượng hồi nãy cô cũng xem hết vào mắt.
Hai người đơn giản giải trừ kết giới sau lại qua loa giải quyết bữa tối.
Đêm nay lại là một đêm củng cố Hồn cấp.
Trước khi đi, An Sinh vẫn không quên hỏi lại vết thương của Linh Nhạc.
Nghe cô đáp không sao hắn mới yên tâm trở lại phòng tu luyện.
Sáng hôm sau, Linh Nhạc cùng An Sinh lần nữa gặp lại Bành Lục.
Vẫn là một bộ mặt vui vẻ tươi cười như vậy, hắn tiến đến nói.
“Này, các ngươi có biết hôm nay có sự kiện quan trọng gì không?”
Linh Nhạc lắc đầu, An Sinh bình tĩnh ngắm cảnh.
Không chờ được nữa Bành Lục liền đáp.
“Ngày hôm nay, Hố đen Tây Cảnh chuẩn bị mở.
Thú vị đúng không?”
Bành Lục một bộ dạng dơ hai tay lên trời hô như làm bất ngờ cho trẻ nhỏ nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng.
Linh Nhạc thấy hắn khó xử liền lên tiếng.
“Ngươi nói vậy cũng đâu có ích gì, Hố đen đó không phải là của Thánh Điện sao?”
Bành Lục biết lại nói.
“Thì đúng là vậy.
Nhưng các ngươi thực sự không tò mò sao?”
Linh Nhạc tiếp lời.
“Không tò mò, vì bọn ta ngay từ đầu đã không có cảm tình với Thánh Điện.
Vậy đó, nếu hố đen dịch chuyển đến đây ta còn suy nghĩ lại.”
Bành Lục nghe vậy cũng không ở lại thêm, Linh Nhạc cùng hắn khách sáo hai câu mới đi đến giảng đường.
Cách ngàn dặm hướng về một phía ở Tây Đại Lục.
Tại một hang động khá lớn, một vòng xoáy đen ngòm tại cửa hang cùng tiếng gió rít trông khá đáng sợ.
Nơi đây lại được canh gác bởi những thủ hạ mặc đồng phục màu trắng có kí hiệu của Thánh Điện.
Cách đó không xa có một thân ảnh cao gầy khuất sau những tán lá.
Một thiếu niên với mái tóc hồng nhạt, dù mới khoảng mười lăm nhưng đã toát lên vẻ đẹp kinh diễm.
Hắn đang ngồi bên cạnh chiếc bàn gỗ, tay đang vẽ gì đó trên giấy.
Người nào nhìn thấy cũng cho là cảnh đẹp ý vui.
Không lâu sau, bên cạnh hắn xuất hiện một thiếu niên cũng trạc tuổi.
Hắn một thân kiện y phục vàng, tóc nâu.
Khuôn mặt cũng thanh tú nhưng khi cất tiếng nói thì người khác nghe cũng phải run sợ.
Thiếu niên tóc hồng nhạt cười nói: “Sao vậy, con mồi ta mới đưa cho ngươi lại chết rồi à?”
Thiếu niên tóc nâu kia đáp một cách thờ ơ, nếu nghe kỹ trong lời hắn nói còn có sự chơi đùa.
“Chết rồi, làm mất hứng ta.
Bộ sưu tập của ta gần đủ rồi, ngươi mau kiếm thêm cho ta đi.”
Thiếu niên tóc hồng lại cười lại nhẹ nhàng.
“Ngươi không cần lo, số người vào Hố đen không ít.”
Nói xong thiếu niên tóc nâu cũng hiện lên đoạn cười quỷ dị, hắn thích thú nhìn về một phía hơi liếm môi.
“Ngươi nói đúng, thật khiến ta mong chờ chuyến đi lần này.”
Một