An Sinh cùng Linh Nhạc rời khỏi chợ đen vừa hay bắt gặp Trần Niên đi đến.
“Thật trùng hợp, hai người cũng đi đến đây sao?”
An Sinh đáp một tiếng, Linh Nhạc cũng gật đầu xem như chào hỏi.
Thấy Linh Nhạc, An Sinh đều ở đây.
Trần Niên có chút vui mừng mà nghĩ đến một khả năng.
“Các ngươi có tham gia giải đấu sao?”
Linh Nhạc khó hiểu nghiêng đầu.
“Phải.” Trần Niên liền vội hỏi.
“Ta ở đấu trường số hai, các ngươi ở đấu trường bao nhiêu?”
“Một.” An Sinh vừa đi vừa nói.
Trần Niên đi theo hai người, hơi bĩu môi tỏ vẻ tiếc nuối.
“Nếu cùng đấu trường ta có thể xem các ngươi thi đấu được rồi.”
An Sinh nghe vậy lại bình đạm thêm một câu.
“Chỉ cần trụ đến vòng cuối, ngươi và bọn ta đều có cơ hội luận bàn.”
Trần Niên nhìn An Sinh một bộ dáng nói không mấy quan tâm liền cảm thấy cậu thú vị.
Đây là quá tự tin sao? Đến vòng cuối nếu dễ dàng vậy, nhân tài cũng quá nhiều đi?
“Được, vòng cuối gặp lại.” Dứt lời, Trần Niên tạm biệt hai người đi vào chợ đen.
An Sinh cùng Linh Nhạc trở về phủ xem lại những món đồ hôm nay nhận được.
Hai quyển chế dược cổ, một quyển giấy trắng, một viên ngọc xanh.
Một viên Huyền Thiết.
Một số ít dược quý may mắn có được.
Theo Linh Nhạc nói, thực ra số dược cô mua được đều là loại bình thường.
Nhưng vì nơi nó sống khá nguy hiểm nên ít ai chịu đi lấy.
Mua với giá ngoài thì lại hơi đắt.
Suy cho cùng, vì nó có tác dụng khác ít ai biết được nên Linh Nhạc hào phóng dùng hết tiền dành dụm hai tháng của mình để mua chúng.
An Sinh trước cầm Huyền Thiết và viên ngọc lục bảo cất vào túi không gian.
“Hai loại này tớ sẽ nghiên cứu chúng làm pháp bảo.”
Linh Nhạc đưa đến trước mặt An Sinh một nhánh dược.
“Đây là hồi sinh thảo.”
An Sinh cầm lên nhánh dược nhìn qua.
Thân màu lam, thi thoảng còn có chút ánh sáng nhẹ phát ra nhìn thực đẹp mắt.
“Cậu định chế dược gì?”
Linh Nhạc hào hứng nói.
“Cậu nhớ lần trước, sau khi ngâm dược thể chất của chúng ta đã thay đổi không?” thấy An Sinh gật đầu, Linh Nhạc cầm tiếp một loại thảo dược khác màu trên tay.
“Trước đó mấy tháng, tớ đã có thể chế được loại dược giúp cải thiện thể chất chúng ta lên mười phần dựa trên phần dược đã hấp thụ trước đó.”
An Sinh bất ngờ.
“Thực sự?”
Linh Nhạc gật đầu vui mừng “Thật.”
An Sinh hiếm khi cười lên, hắn lại hỏi Linh Nhạc về số dược còn lại.
Tự bản thân cũng học thêm kiến thức.
“Có một phần là độc dược sao?”
— QUẢNG CÁO —
Linh Nhạc nghe đến đây ra vẻ thần bí, hơi hạ giọng nói.
“Bí mật.”
Dứt lời, Linh Nhạc cũng quay trở lại phòng.
An Sinh tiếp tục nghiên cứu cuốn sách cổ hắn tìm được ở Bách Bảo.
Bề ngoài cũ kỹ nhưng sạch sẽ.
Bên trong vẫn là những tờ giấy trắng tinh.
Không có bất kỳ ký tự nào.
An Sinh thử đưa hồn lực cũng không có hiện tượng bất thường gì.
Đưa cuốn sách lên soi dưới ánh sáng, một ánh hào quang nhỏ chiếu lên.
An Sinh giật mình đưa nó quay trở lại, ánh hào quang lại chói lên.
Một dòng chữ hiện ra mờ ảo ghi “Bách Bảo”, bên dưới có một chữ “Hỏa”.
“Hỏa? Phải dùng Hỏa sao?”
An Sinh biết, Hỏa ở đây không phải loại lửa thông thường.
Những ngọn lửa đó hoàn toàn không làm gì được cuốn sách này.
Nghĩ đến Linh Nhạc có học dược, An Sinh liền nhờ cô đến giúp mình.
“Dùng Hồn Hỏa sao?” Linh Nhạc cầm cuốn sách nhìn qua vài ký tự mờ ảo hỏi lại An sinh.
An Sinh gật đầu.
“Chế dược phải biết dùng Hỏa, làm cách nào để có thể tạo ra Hồn Hỏa?”
Nếu là bình thường, muốn tạo Hồn Hỏa phải có Hồn thạch hỗ trợ.
Tuy nhiên, Hồn dược lại không cần làm vậy.
Có một cách thức khác dễ dàng hơn nhiều.
“An Sinh, nhìn này.”
Linh Nhạc đưa tay mình lên, hồn lực bộc phát.
Trong lòng bàn tay liền hiện lên đốm lửa nhỏ, xung quanh hồn khí bắt đầu dao động.
Linh Nhạc liên tục cho thêm hồn lực, nén nó lại thành một khối năng lượng nhỏ.
Qua nhiều động tác phức tạp một ngọn lửa xanh hiện lên.
Linh Nhạc đưa nó đến trước mặt An Sinh.
“Là như vậy.”
An Sinh gật đầu, học theo cách làm của Linh Nhạc.
Mới đầu vì không quen, Hồn lực bị phân tán liên tục.
Sau nửa canh giờ cố gắng thử lại nhiều lần, cuối cùng An Sinh thành công.
Linh Nhạc giúp cậu lau mồ hôi trên trán, nhìn cuốn sách nói.
“Ném vào nó.”
Ngọn lửa nhỏ lại ánh lên sắc xanh kỳ dị, khi chạm đến cuốn sách liền bùng cháy thành một đám lửa lớn.
Căn phòng cũng từ ánh sáng trắng biến thành sắc xanh của Hồn Hỏa.
Không lâu sau An Sinh đưa cuốn sách trên không trung xuống.
Bìa sách thay đổi, chữ cũng thay đổi theo.
Bên trong là những ký tự cổ.
May thay hai người đều hiểu.
Loại chữ này tương đương với chữ cổ trong Hồn thức của họ.
“Là chiêu thức.” An Sinh vui vẻ nói.
Bỗng Nhiên những ký tự kia đột ngột chuyển động, bay lên rồi thoát ra ngoài.
Chúng tạo thành một vòng xoáy trên không trung, dùng tốc độ nhanh nhất nhập vào mi tâm của An Sinh.
Linh Nhạc chạy vội đến đỡ người.
Ngay khi chưa kịp tạo kết giới, số ký tự còn lại cũng tiến vào mi tâm của cô.
Trong Hồn thức, An Sinh tỉnh lại cảnh giác nhìn xung quanh.
Thấy bản thân đang trong Hồn thức, hắn mới thả lỏng người.
Nhìn đến hàng vạn ký tự cổ đang lơ lửng trên đỉnh đầu.
Đọc qua một lượt, An Sinh thế nhưng cho rằng đây là ký tự của trận pháp.
Trận pháp mạnh hay yếu là nhìn vào số bậc.
Ký tự là mấu chốt khai bậc và bế bậc.
Một trận pháp có nhiều bậc đến bao nhiêu, ký tự không đủ tinh thông đều có thể phá giải một cách dễ dàng.
Nhìn vào ký tự trước mắt, thời gian chúng tồn tại cách trăm năm Đại Hồn Lục sơ khai không lâu.
Nếu có thể lý giải toàn bộ ký tự, trận pháp này đối với hắn hoàn toàn có lợi.
Bởi đây là sát trận, một loại sát trận chỉ vào không có ra.
— QUẢNG CÁO —
Mỗi ký tự đều ẩn chứa hai mặt, chỉ cần đặt chúng theo như trận pháp muốn bày.
Cổ trận sẽ xuất hiện.
Trước mắt An Sinh, một trận pháp hiện ra với tứ bậc xếp lớn dần.
Ký tự như hòa hợp phát ra ánh hoàng kim, xoay chuyển không ngừng.
Uy lực này, đủ để giết một Hồn Sư cấp bốn - Cao cấp Hồn Sư.
Thỏa mãn nhìn trận pháp được hoàn thành trước mắt, An Sinh tiếp tục biến đổi nó thành nhiều loại trận.
“...”
An Sinh được kế thừa trận pháp, Linh Nhạc vậy nhưng được kế thừa một cổ âm trận.
Nói dễ hiểu, đây là một trận pháp được tạo ra từ Triệt Hồn Tiêu.
Chỉ cần tấu đúng theo ký tự đã nói, âm trận này có lực sát thương không nhỏ.
Điều đặc biệt ở đây, một đoạn âm này lại cực kỳ dễ nghe.
Đến cả Linh Nhạc nghe vào cũng như bị mê mẩn, cuốn theo nó.
Kết thúc đoạn khúc, cổ trận hiện ra như mờ ảo, trong suốt.
Cũng có lẽ bởi vì được tạo nên