Trở về tới nơi, Linh Nhạc rất nhanh đặt người xuống để chữa trị.
Thiếu niên một thân đầy vết roi lớn nhỏ.
Nhiều chỗ còn bị lõm vào bên trong đến xương cũng lòi ra ngoài.
Vết thương cũ chồng vết thương mới, một thân máu không chỗ nào lành lặn.
An Sinh giúp Linh Nhạc lấy nước, lại liên tục hết chậu này đến chậu khác.
Khăn vải trắng nhuộm đỏ hết mười tấm lớn, vết thương mới xem như được xử lý.
Linh Nhạc vừa xoa thuốc xong cho thiếu niên, rất nhanh lại trở về phòng chế thêm dược.
“An Sinh, nhờ cậu để ý cậu ta.”
An Sinh gật đầu cũng thuận thế ngồi xuống một bên tu luyện.
Hơn một canh giờ sau hắn liền bị tiếng động trên giường làm cho tỉnh lại.
Thấy người đã tỉnh, An Sinh đơn giản truyền âm đến Linh Nhạc.
Thiếu niên mắt mở lớn nhìn An Sinh.
Hắn hơi mấp máy môi tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng ra đến miệng lại là một mảnh khàn khàn không rõ âm thanh.
Linh Nhạc vừa chế dược xong.
Trên người vẫn còn hơi vương chút mùi dược thoang thoảng, ngược lại khiến người khác dễ chịu.
Cô tiến đến đỡ thiếu niên ngồi lên rồi mới lấy nước cho hắn.
“Thân thể thấy thế nào?”
Thiếu niên nhìn Linh Nhạc, nhận cốc nước từ tay cô.
Mắt hắn toát lên vẻ thê lương, sau lại chỉ cúi mặt xuống.
Giọng lộ rõ vẻ thất vọng.
“Tại sao lại cứu ta? Không phải các ngươi ngay từ đầu đã quay lưng đi?”
Đoạn hắn tự giễu, cười ngu ngơ.
“Cũng đúng thôi, nô lệ bọn ta không có quyền lựa chọn.”
Nhận thấy cái nhìn lạnh lẽo từ phía An Sinh, thiếu niên vẫn một mặt im lặng không nói thêm gì.
Hắn không sai, gia tộc hắn cũng không sai.
Là ông trời bất công đẩy người lương thiện vào chỗ chết.
Tại sao không để hắn chết đi? Sống không báo được thù, hắn thà chết còn hơn.
Linh Nhạc để ý thấy hai tay thiếu niên nắm chặt lấy phần chăn khiến xương bàn tay cũng trở nên trắng bệch, cô thở dài một hơi.
“Ngươi… nhận An Sinh làm chủ nhân đi.”
Bản thân An Sinh cũng không cho hắn là người tốt, lần này lại hiếm có chèn thêm một câu.
“Kết khế ước, muốn đi hay ở tùy ngươi.”
Linh Nhạc cũng gật đầu đồng ý.
Bọn hắn nguyện cho thiếu niên một con đường khác.
Thiếu niên trên giường bất giác ngẩn người.
Hắn lặng lẽ nhìn An Sinh cùng Linh Nhạc như xác nhận lại lời vừa nói.
Trở thành nô lệ, hắn có tuyệt vọng sao?
Ngày bị ấn ký đè lên, cuộc sống hắn cũng hoàn toàn thay đổi.
Cha hắn, nương hắn, cả đệ đệ mới sinh chưa được bao lâu.
Tất cả, tất cả đều lần lượt ra đi.
Hắn làm sao không hận được?
Hết lần này đến lần khác bỏ trốn.
Nhưng mỗi lần như vậy đều bị bắt trở về, thân nhiều thêm vết tích, càng làm tâm hắn chết lặng.
Không một ai nguyện ý ký khế ước với hắn.
Lại vì khuôn mặt này, càng là những kẻ ham mê sắc dục tìm đến.
Thật ghê tởm!
Hắn chịu đựng đủ rồi, thà giết hắn đi còn hơn.
Để hắn sống mà không báo được thù, là hắn bất hiếu với cha mẹ.
Là hắn có lỗi với gia tộc…
Nhưng lần này… Hắn có cơ hội không?
Thiếu niên không do dự nữa, hắn lập tức xuống giường quỳ trước An Sinh dập đầu liên tục.
“Thuộc hạ nguyện trung thành cả đời với chủ nhân.
Xin hãy thu nhận kẻ thấp hèn này.”
An Sinh giọng không mấy vui vẻ nhìn người ở dưới.
“Dừng lại!”
Thiếu niên dừng động tác, cũng không đứng dậy mà tiếp tục quỳ.
An Sinh mắt thâm sâu dò hỏi.
“Ngươi không hối hận?”
Thiếu niên trả lời dứt khoát.
“Thuộc hạ không hối hận.”
An Sinh chợt cười lên, giọng thờ ơ.
“Đừng tưởng ta không biết ngươi từng muốn lợi dụng bọn ta ký khế ước xóa ấn ký.
Nếu không muốn chết thì cút.”
Thiếu niên toàn thân run rẩy.
Uy áp này, không phải một hài tử bình thường có thể toát ra được.
“Thuộc hạ nguyện trung thành tới chết.”
An Sinh không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn kẻ ở dưới.
Hắn sẽ không bao giờ mang sói vào nhà, càng sẽ không vì hoàn cảnh mà mở lòng bao dung.
Nếu vậy, hắn sẽ thay đổi chút trong khế ước.
Chỉ cần có chút ý định phản bội, lập tức hôi phi yên diệt.
An Sinh đứng lên, hắn cắn ngón trỏ lấy máu làm dẫn.
Hồn lực toát ra mạnh mẽ lại tạo nên một trận pháp nhỏ trước trán thiếu niên.
Nói đến ký khế ước, trận pháp cùng khế ước đều có liên quan.
Nếu nói khác nhau, khế ước là được tạo sẵn và cố định.
Bởi vậy chúng không biến đổi được như trận pháp.
An Sinh ngược lại không lo ngại về nó.
Hắn đơn giản tạo ra khế ước khác phức tạp hơn.
Nô lệ sẽ không vì chủ nhân mà cũng chịu thương tổn tương tự, ngược lại nếu là phản bội tức khắc sẽ phát nổ.
Kết trận xong, vệt đỏ dài trên mặt thiếu niên liền biến mất.
Nhìn cũng không khác bình thường là bao.
Thiếu niên hơi đưa tay lên xoa bên phải mặt, cảm nhận một lần nữa như được làm người.
“Ngươi tên là gì?” Linh Nhạc hỏi.
Thiếu niên hơi cúi đầu.
“Thuộc hạ tên Bạch.”
“Vậy được, ngươi trước cứ nghỉ ngơi ở đây.
Khi nào hết bệnh có việc cho ngươi.”
Bạch gấp gáp, nhìn An Sinh cùng Linh Nhạc.
“Không được, đây là phòng của chủ nhân, thuộc hạ không thể…”
Chưa hết lời, Linh Nhạc đã chặn lại lời hắn định nói.
“Là mệnh lệnh.”
Nói rồi, cô cũng theo sau An Sinh rời đi.
Để lại Bạch tâm tình phức tạp đứng đó.
Sáng hôm sau, giải đấu tiếp tục diễn ra.
Linh Nhạc cùng An Sinh như mọi lần, đường cũ mà đi.
Trước mắt bỗng chốc xuất hiện mái tóc bạch kim quen thuộc.
Trần Niên cũng nhìn về hướng bên này, hắn nói gì đó với người bên cạnh rồi rất nhanh đi đến.
“Ta đã giữ lời hứa.”
An Sinh gật đầu, đoạn nói.
“Bọn ta cũng vậy.”
“Ngươi đã từng đấu với Hoa Hồng Độc chưa?” Linh Nhạc dò hỏi.
Trần Niên nghe đến đây, suy nghĩ nói.
“Ngươi nói là thiếu chủ nhà Lục phủ kia sao? Nếu là hắn thì ta chưa có chạm mặt qua, nhưng một đồng học bạn ta đã từng đấu với hắn ở trận trước.”
“Nghe nói ra tay rất độc.” Nói đến đây hắn tò mò hỏi hai người.
“Các ngươi phải đấu với hắn sao? ”
Linh Nhạc gật đầu.
“Ta cũng nghe tin đồn như vậy, chỉ muốn xác nhận tránh gặp mặt lại rơi vào thế bị động.”
Trần Niên nghe vậy cũng không hỏi nhiều, hắn chỉ nhắc nhở.
“Các ngươi nếu là đấu với hắn vẫn là nên cẩn trọng mấy trò tiểu nhân.”
Linh Nhạc cùng An Sinh gật đầu cảm tạ Trần Niên.
Lòng cũng cảm thấy Trần Niên là người có thể kết giao.
Đấu trường tuy rộng vậy nhưng cũng không chứa đủ số người đến.
Hôm nay, Bành Lục cũng không thấy có xuất hiện.
An Sinh không quan tâm, Linh Nhạc cũng không nghĩ nhiều.
Sau một canh giờ trôi qua, tiếng hô trận kế tiếp vang lên.
An Sinh cùng Lục Tân chạm mặt.
Đến Trần Niên cũng phải cảm thán không thôi.
Thế giới này nhỏ hơn hắn nghĩ.
Trước đó không lâu bọn hắn mới nói qua, vậy mà hiện tại người đã cùng trên một sàn đấu.
Trên sàn đấu, Lục Tân ngầm đánh giá An Sinh.
Hắn tiến lên một bước.
“Chúc ngươi có thể lành lặn trở về.”
An Sinh nghe đến ngữ điệu khiêu khích trắng trợn, nhẹ nhàng đáp lại.
“Ngươi cũng vậy.”
Không nghĩ đến An Sinh không sợ hãi