Không để cả hai đợi lâu, ngay lúc An Sinh vừa nói xong một cơn đau từ bụng liền đột ngột truyền tới, nơi đó đau nhói lên lại nóng rát.
Cơn đau nhói từng giây một, Linh Nhạc cùng An Sinh đành phải nằm xuống cố gắng chống đỡ.
Cơn đau làm cả hai người thần trí đều không rõ ràng nhưng vẫn cắn răng giữ bản thân tỉnh táo.
Có trời mới biết họ mà ngất đi lại chết lúc nào không hay.
Linh Nhạc toàn thân ra mồ hôi, thở hổn hển từng cơn cố gắng nhìn về phía An Sinh nói với cậu: “An...!Sinh...!Tay...” An Sinh hiểu ý Linh Nhạc nói cũng cố gắng dịch đến gần cô rồi hai bàn tay đan vào nhau.
Nếu làm vậy, hai người đều cảm thấy yên tâm hơn, đây đã như là thói quen của họ từ nhỏ đến giờ.
Bị đau, hay tủi thân, tức giận hay buồn phiền, nếu có đối phương bên cạnh sẽ cùng nhau nắm tay mà an ủi bản thân.
An Sinh nắm lấy bàn tay cũng nhỏ bé yếu ớt kia, không khỏi lo lắng cho cô.
Cậu lấy hết hơi còn lại nói: “Cố...!lên...”
Linh Nhạc đau đến mơ hồ cũng nghe rõ hai chữ này liền cố gắng cảm nhận từng cơn đau nhói từng cơn một.
Đại não cũng dường như vượt quá giới hạn chịu đựng khiến thân thể hai người lạnh ngắt vì mồ hôi.
Sau không biết thời gian đã qua bao lâu, hết nóng như dung nham, lúc lại lạnh thấu xương.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại như đến trăm ngàn lần.
Hai người có kiên trì tới mấy thì thể lực cũng không theo kịp liền ngất lúc nào cũng không biết.
Kết thúc quá trình đầy dư vị đấy, khoảng một tiếng sau hai người mới có dấu hiệu tỉnh lại.
cũng phải mất một lúc nữa liền mới mở được mắt và cử động thân thể.
An Sinh ngồi dậy sau đó cũng đỡ Linh Nhạc lên.
Cả hai bình ổn hơi thở, chậm rãi từng chút một liền phát hiện cơ thể thay đổi.
Từ bên trong cơ thể hai người tràn đầy cỗ năng lượng kỳ quái.
Nhưng nó rất ấm cũng tuần hoàn từ vị trí chỗ bụng sau đó lan ra khắp cơ thể rồi lại quay lại.
An Sinh cùng Linh Nhạc mặt đối mặt sau đó liền đồng thời nở nụ cười đắc ý.
“Là thức tỉnh!”
Cả hai đâu còn để ý đến việc bị ăn hành nữa mà cười như điên, hai người ôm nhau vui sướng.
Mãi một lúc sau mới bình ổn lại được, Linh Nhạc tươi cười:
“Vậy cái năng lượng này tu luyện kiểu gì đây? Hay chúng ta làm như trong tiểu thuyết xem sao?”
An Sinh nghe cô hỏi cũng hơi phân vân: “Lúc ở khu chợ cậu vẫn nhớ phải không, đoạn mấy người có xung đột với nhau?”
“Ừm, tớ thấy.
Nhất là loại hình dạng khác lạ của họ hiện trên bàn tay.”
An Sinh gật đầu nói tiếp: “Có lẽ, thứ năng lượng này là Hồn lực như mấy người đó nói.”
Linh Nhạc ồ một tiếng: “Vậy là chúng ta cũng có thể xem hình dạng của Hồn lực?”
An Sinh gật đầu đồng ý: “Trước hết cứ làm như tiểu thuyết đi, tớ sẽ thử trước.” Nói rồi cậu cũng khoanh chân lại ngồi thiền, đưa tất cả sự tập trung về thứ năng lượng trung tâm kia.
Năng lượng trong cơ thể như cảm ứng được từ chủ nhân, luồn năng lượng dồi dào chảy mạnh về phía bàn tay.
Tuy nhiên ngay lúc cậu không để ý, một phần nguồn năng lượng cũng được âm thầm truyền đến cổ tay trái rồi im lặng biến mất như chưa tồn tại điều gì khác thường.
Sau khi không khác như suy nghĩ lắm, An Sinh mở mắt nhìn Hồn lực tụ lại trên lòng bàn tay phải.
Linh Nhạc cũng để ý động tĩnh chăm chăm nhìn vào lòng bàn tay.
Sau đó không lâu, lòng bàn tay liền xuất hiện một chiếc quạt.
không sai, là một chiếc quạt màu đen rất đỗi bình thường.
Cả hai trố mắt nhìn chằm chằm chiếc quạt kia.
Thậm chí Linh Nhạc còn dụi mắt mấy lần vì sợ nhìn nhầm.
Nhưng sự thật vẫn vậy, có nhìn đi nhìn lại thì vẫn chỉ là chiếc quạt đen.
An Sinh nhìn chiếc quạt trong bàn tay mình, tâm tình có chút vi diệu và bất ngờ.
Hóa ra hình dạng Hồn lực của hắn lại là một chiếc quạt.
tuy nhiên ngay lúc này bên tay trái xuất hiện cỗ năng lượng đọng lại như bên tay phải.
An Sinh vội ngửa bàn tay lên, bốn mắt liền nhìn vào cỗ năng lượng dao động đó, một lúc sau liền hiện lên hình dạng là một con rắn con có màu vàng kim.
Nhìn con rắn bay lượn vòng trên bàn tay, hai người đồng thời bất ngờ.
“Đây là song Hồn dạng?”
An Sinh lại nói: “Theo như kinh nghiệm đọc tiểu thuyết thì càng nhiều Hồn dạng sẽ chắc chắn càng khó tu luyện.”
Linh Nhạc cũng gật đầu: “Với những người có tài nguyên còn đỡ.
Như chúng ta chỉ có khả năng chọn một mà tu luyện thôi.”
An Sinh cũng gật đầu không cho ý kiến: “Linh Nhạc, đến cậu.”
Linh Nhạc tỏ vẻ đã biết sau đó lập lại các động tác như An Sinh đã làm.
Một vấn đề cô cũng không biết đến đó là ở phía cổ tay trái, Hồn lực cũng bị hút đi một phần vào đó.
Sau một lúc không khác so với An Sinh hình dạng Hồn lực hiện trên bàn tay.
Ừm, là một cây sáo màu lục, cũng tầm thường y như cái quạt.
Cả hai nhìn nhau sau đó đồng thời hỏi đối phương: “Hay chúng ta đi hát kiếm tiền?”
“Ha, ha, không đời nào.”
Nói rồi, Linh Nhạc cũng phát hiện bên tay trái có vấn đề.
Cô cũng ngửa bàn tay lên, năng lượng lại tích lại cũng dần hiện ra.
Trên bàn tay cô là một đóa sen màu đen.
Linh Nhạc vẫn nhìn chằm chằm vào bông hoa trên tay, nhỏ đến nỗi nhìn như bông hoa dại lề đường vậy.
Có trời mới biết bản năng mách bảo cô đây là hoa sen.
An Sinh nghi ngờ hỏi:
“Hoa dại?”
Linh Nhạc liếc cậu nói: “Hoa sen, cậu tin không?” An Sinh không chút do dự trả lời Linh Nhạc: “Tin.”
Nhưng mà không ngờ cả hai người vậy mà đều là song Hồn dạng.
Sau khi cả hai người phóng ra Hồn dạng liền đến vấn đề tiếp theo là chọn Hồn dạng chủ để tu luyện.
Cả hai lúc này đang ngồi dưới mái hiên, Hồn dạng đã được thu về.
Trong tâm thức liền xuất hiện hồn dạng ngay bên trong, như phiên bản thu nhỏ của chúng vây.
Lúc này, cả hai mới bắt đầu phân vân lựa chọn.
“An Sinh này, cậu có có muốn chơi lớn không?”
An Sinh nghe Linh Nhạc hỏi liền cũng đã biết được trong lòng cô nghĩ gì, đó là tu luyện cả hai.
Mặc dù chuyện này cực kỳ khó khăn, về tài nguyên là một chuyện.
Giấu chuyện tu luyện Hồn dạng thứ hai là một chuyện.
dù sao, việc như lúc tu luyện cả hai Hồn dạng lại bị mấy thế lực gì đó chú ý thì rất phiền.
Đặc biệt là bản thân hai người còn thiếu kiến thức về thế giới này, biết đâu một người lại có nhiều Hồn dạng và chuyện tu luyện nhiều Hồn dạng cùng lúc là không phải hiếm thấy? Mà, một phần mong là vậy, điều này còn phải dựa trên việc họ có thực sự tu luyện được cả hai hay không.
“Vậy được, cái quạt cũng không đến mức xấu xí.”
Linh Nhạc cũng cười nói: “Tớ cũng vậy.”
Sau khi quyết định xong hai người mới cảm giác được đói bụng.
Cả hai liền nhất trí kiếm con cáo kia mà nướng ăn.
Lại là một hồi bận bịu mồi lửa, một hồi làm thịt.
mặc dù kỹ năng bếp núc của cả hai người đều không ra gì.
Miễn cưỡng ăn xong bữa tối lại nghĩ đến cây táo kia, Linh Nhạc liền hỏi.
“Liệu ngoài con cáo kia còn con nào nhăm nhe cây táo không vậy?”
An Sinh cũng