Đám An Sinh cùng nhau đi đến tửu lâu lớn nhất thành, vẫn như cũ chọn vị trí trên cao nhất.
Đặng Viêm hô to nâng ly cạn.
Bạch rót rượu xong cũng ngồi lại cùng nâng cốc.
“Hôm nay tái ngộ, không say không về.”
“Không say không về.”
Linh Nhạc nhấp một ngậm, mày hơi nhíu lại.
Quả nhiên, cô vẫn là không uống rượu được.
An Sinh để ý trạng thái của Linh Nhạc, như một thói quen mà đưa cho cô chiếc bánh Hoa Sen.
Hương vị ngọt nhẹ, thanh mát ăn thực vừa miệng.
Đặng Viêm nhìn hai người bĩu môi nói.
“Làm ta còn lo xa hai ngươi có khúc mắc, xem ra tình cảm vẫn còn rất tốt đi.”
Linh Nhạc nghe vậy khó hiểu nhìn Đặng Viêm.
“Ngươi nói gì vậy, ta không hiểu.”
Đặng Viêm bất ngờ hỏi lại.
“Ngươi không biết chuyện gì sao?”
Linh Nhạc thành thật lắc đầu.
Bạch ngồi nhìn lén chủ nhân lại nhìn sang bên tiểu chủ nhân khó xử không biết nên nói cho Linh Nhạc hay không.
Lúc này, An sinh không nhanh không chậm kể lại toàn bộ chuyện dưới đại sảnh.
Linh Nhạc nghe xong không khỏi cảm thấy tội lỗi.
“Xin lỗi, là do muội đã nói huynh chưa có đạo lữ mới khiến học tỷ…” Linh Nhạc thở dài không biết nên làm thế nào.
An Sinh nhìn cô cười ám chỉ.
“Chuyện này giải quyết đơn giản thôi.”
Linh Nhạc hướng hắn nhìn tò mò hỏi.
“Làm cách nào?”
An Sinh như đạt được ý đồ, ánh mắt nhiễm ý cười nhìn Linh Nhạc.
“Chỉ cần muội trở thành đạo lữ của ta là được.”
Linh Nhạc nghe vậy thoáng gật đầu, khi nghĩ kỹ lại bản thân vừa nghe được điều gì mới hoảng loạn.
Mặt cũng vì vậy mà đỏ lên.
An Sinh không vòng vo nữa, hắn thẳng thắn thừa nhận.
“Linh Nhạc, tâm ta duyệt nàng.
Đời này nếu không phải nàng ta sẽ đơn độc cả đời.
Nàng có nguyện ý bên cạnh ta hay không?”
Linh Nhạc nhìn người trước mắt tiến đến nửa quỳ xuống cạnh cô.
Trong lòng liền nổi lên cảm xúc trước nay chưa từng có.
Nước mắt không biết đã rơi từ khi nào, ấm nóng chảy qua sườn mặt rồi lại được lau đi bởi bàn tay ấm áp đó.
Linh Nhạc gật đầu sau đó ôm lấy An Sinh mà khóc thật lâu.
Bạch cùng Đặng Viêm đã ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hai người.
Đặng Viêm ngắm nhìn phố trấn phía dưới sau mới bật cười nhìn Bạch.
“Cũng thật khổ tâm cho ngươi khi ngày nào cũng thấy cảnh ân ái như vậy.”
Bạch cười nhẹ hơi lắc đầu.
“Thần không cảm thấy vậy, hai vị chủ nhân nên thừa nhận từ trước thì đã tốt hơn.”
Đặng Viêm nghe hắn nói vậy hơi nhún vai đáp.
“Ngươi nói cũng đúng, từ lâu ta đã thấy giữa hai người đó có gì rất khác lạ.
Thứ tình cảm đó đã xuất hiện từ lâu nhưng một kẻ thì đơn phương, một kẻ lại quá chậm chạp.
Nếu bây giờ không nói thì đợi đến khi nào.”
Bạch không nói gì nữa an tĩnh ngắm nhìn người dân dưới đường qua lại.
Không lâu sau đó hai người cũng trở lại phòng.
Linh Nhạc mới vừa rồi còn khóc lên bây giờ chỉ cảm thấy thật xấu hổ.
An Sinh nhận ra nên hơi xoa đầu cô mà an ủi.
Chuyện riêng đã xong, kế tiếp liền là chính chuyện cần nói.
Đặng Viêm nâng ly rượu rồi dốc cạn, mắt trở nên thâm sâu mà nói.
“Vương Dã đến Đông Đại Lục.”
Không khí trong căn phòng bỗng chốc căng thẳng.
Vương Dã, cái tên quá đỗi quen thuộc khiến cho người khác muốn quên cũng không được.
Nếu không phải lúc đó có Huyết Mộ, nếu không phải lúc đó may mắn.
Hai người, chắc hẳn thân xác đã chia đôi xẻ bảy để làm thú vui cho hắn.
Mối thù này, làm sao mà An Sinh cùng Linh Nhạc có thể quên được?
Bạch khó hiểu chịu áp lực trong căn phòng nhưng cũng biết điều không hỏi mà im lặng.
Nếu chủ nhân không lệnh hắn ra ngoài có nghĩa hắn được phép biết chuyện.
Linh Nhạc bật cười đầu tiên.
“Ồ, tên điên đó đến rồi? Càng tốt, nợ cũ vẫn chưa trả đâu.”
Đặng Viêm nhìn Linh Nhạc bỗng chốc cười lên không khỏi cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
An Sinh tay nâng ly rượu nhấp một ngậm, lại bình tĩnh đặt ly xuống.
Chỉ là tay vừa buông ra, từ dưới đế ly chiếc bàn dần xuất hiện vết nứt sau đó chúng liền lan rộng ra.
Đặng Viêm cùng Bạch như là đoán trước, hồn lực xuất ra di chuyển mấy đĩa đồ ăn lên không trung.
Quả nhiên, tiếng cạch vang lên, chiếc bàn vỡ nát thành nhiều mảnh vụn.
Đặng Viêm nhìn An Sinh ngưỡng mộ.
Này là lại tăng cấp? Bằng không, với chiếc bàn được làm từ ngọc thạch ngàn năm khiến nó có thể vỡ nát chỉ có Bán Thần Hồn trở lên.
An Sinh nhìn thấy chiếc bàn vỡ nát, chỉ cười nhìn Đặng Viêm.
“Ngại quá, ta lỡ tay.”
Sau chuyện này, đám An Sinh cũng rời tiểu lâu.
Vẻ mặt lúc tiểu nhị nhìn thấy chiếc bàn vỡ nát còn rất đặc sắc.
Đặng Viêm cũng vì vậy mà không nhịn được cười.
An Sinh dẫn mọi người đến ngõ nhỏ sâu bên trong mới gọi Bạch Vũ ra.
Tốc độ của Bạch Vũ rất nhanh, không lâu sau cả đám đều đã trở về Đông phủ.
Tư Anh thấy hai vị chủ nhân trở về liền nhanh chóng ra tiếp đón.
Vài đám hạ nhân cũng không chậm trễ, quy củ cúi chào.
Linh Nhạc nhìn Tư Anh nói.
“Nhờ ngươi giúp chúng ta chuẩn bị một phòng cho khách.
Còn nữa, khởi động kết giới và mở trận pháp lên.
Tư Anh nhanh nhẹn đáp vâng, sau đó đám An Sinh liền tiến đến phòng mật thất.
Nói là mật thất nhưng thực ra cũng chỉ là căn phòng bình thường.
Tuy nhiên, với người không tinh thông trận pháp mà nói bước vào thì khó mà giữ được mạng.
An Sinh nhìn Đặng Viêm.
“Ngươi nói rõ tình hình.”
Đặng Viêm thở dài.
“Chuyện cũng không có gì nhiều.
Thúc phụ kêu ta đến gặp hai ngươi, còn nói ở đây lâu dài.
Không cần thiết phải về Tây Đại Lục, hiện tại là vậy.”
“Trước khi đi còn nói ta tin tức của Vương Dã.
Ông ấy nói hắn cùng một Thánh Tử đến Đông Đại Lục.
Đến từ một tháng trước.”
Linh Nhạc nghe đến đây hô lên.
“Đây không phải là cùng thời điểm với bọn ta hay sao?”
Đặng Viêm gật đầu.
An Sinh lại hỏi hắn.
“Ngươi có biết danh tính Thánh Tử kia không?”
Đặng Viêm lắc đầu.
“Thúc phụ không nói gì, ta cũng vô pháp điều tra.
Thánh Điện trải dài cả Đại Hồn Lục, người là Thánh Tử là vô số kể nhưng ta nghe nói hắn có mái tóc màu hồng.”
An Sinh cảm thấy không đúng.
“Huyết Mộ, ông ấy không nói thêm gì sao?”
Linh Nhạc cũng tò mò.
“Lẽ nào, ngài ấy kêu ngươi đến đây chỉ nói với bọn ta chuyện này.
Việc ngươi ở đây cha ngươi không biết sao?”
Đặng Viêm gật đầu, ánh mắt có phần phức tạp khó hiểu.
“Ngày thúc phụ đuổi ta đến đây, cha ta cũng ở đó.
Ông ấy chỉ gật đầu mà không nói gì.”
An Sinh nghe vậy đưa ra nghi vấn.
“Ngày ngươi đi, thành có gì khác biệt không?”
Đặng Viêm lắc đầu.
“Không có dị thường, nhưng...”
Linh Nhạc thấy hắn nói ngừng giữa chừng, tức giận túm cổ áo hắn.
“Ngươi không thể nói nhanh hơn được sao?”
Đặng Viêm