Cả hai đều bị cú ngã này làm cho vết thương thêm nặng nhưng cũng không vì thế mà dừng lại.
Hai người dùng hết sức lực bật dậy liều mạng chạy vào rừng, dù biết là làm vậy có khi còn chết nhanh hơn so với việc chịu đòn kia.
Tên béo nhìn hai người muốn trốn liền cười khinh đuổi theo.
“Không phải tụi bay gan to lắm à? Sao giờ chạy như lũ chuột thảm hại vậy?”
Nói đoạn, hắn ta cười đến điên cuồng.
“Đúng là phế vật.
Im lặng nghe lời có phải tốt hơn không.” An Sinh cùng Linh Nhạc vốn thể trạng bị tiêu hao, bị tên béo nói nhưng cũng không để ý.
An Sinh kéo theo Linh Nhạc chạy làm khoảng cách hai người họ cùng đám người kia xa nhất có thể, cùng lúc này An Sinh âm thầm dồn lượng Hồn lực vào tay phải của mình.
Rất nhanh lúc sau bọn họ đã bị đuổi kịp, các đòn đánh đều cùng lúc này tiến tới.
Không để bọn chúng đạt được mục đích, An Sinh cùng Linh Nhạc đột ngột xoay người lại.
Tay phải của An Sinh hiện lên chiếc quạt, một trận cuồng phong cùng lưỡi khí xé gió lao về phía đám người.
Hồn lực mạnh mẽ phóng thích ra khiến bọn chúng không kịp trở tay liền bắn ngược ra xa hơn hai dặm.
Xung quanh hai người cây cối liền ngã rạp ra một khu lớn.
Thậm chí nơi chúng ngã xuống còn gây nên chấn động nhỏ ở khu rừng, các loài thú gần đó cũng bị làm cho dọa sợ.
Tên béo cùng mấy tên luyện võ theo phía sau cũng bị Hồn lực bắn ra ngoài.
Răng rắc! tiếng xương vỡ vang lên.
Tên béo thê thảm chưa kịp kêu đau liền sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự.
Ngoài những tên có Hồn lực ra thì còn lại dường như đã chết hết do bị Hồn lực phản mạnh khiến nội tạng chấn động, hiển nhiên người thường không có Hồn lực hộ thân cái chết liền đến lúc nào không hay.
Lúc này, Hồn lực cạn kiệt cực hạn, An Sinh nôn ra búng máu sau liền ngồi ngay tại chỗ điều tức.
Linh Nhạc ngồi phía sau cậu đưa hay tay áp lên lưng truyền Hồn lực sang.
Chi ít bây giờ đối với họ là an toàn, còn trong rừng có bao nhiêu loài thú đang rình rập họ thì có trời mới biết.
Đám người kia cũng không thể làm gì nữa rồi, điều cần thiết bây giờ là phải chạy trốn khỏi nơi này.
Không biết qua bao lâu, trời cũng đã sang chiều tà.
Linh Nhạc một thân mồ hôi thả lỏng người ra mà thở, An Sinh cũng không nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Lần này lộ ra việc họ có Hồn lực sẽ lại không biết có chuyện gì xảy ra nữa.
An Sinh lúc này cũng mở mắt, quay sang nhìn Linh Nhạc, hai người mắt đối mắt cũng hiểu ý đối phương.
An Sinh nhìn đống tàn tạ trước mắt không khỏi kinh hãi trước việc dùng Hồn lực đến giới hạn, hoặc có thể nói đây là tác dụng của việc ăn phải quả táo kỳ lạ kia.
Trên hết hai người cũng hiểu được, loại năng lực làm được thế này dù mới thức tỉnh không lâu cũng là một loại nguy hiểm ẩn.
Dù sao sau này cũng sẽ rõ, bỏ việc này qua một bên, An Sinh cùng Linh Nhạc đều không có ý định về căn nhà kia.
Xét thân phận tên béo, họ quay về cũng sẽ lành ít dữ nhiều mà thôi.
Cứ như vậy, hai người quay lưng chạy thẳng vào rừng.
Đây là đường nhanh nhất có thể ra khỏi làng, họ phải tránh bị bắt trước khi quá muộn.
An Sinh cùng Linh nhạc bất giác cảm thấy may mắn vì túi không gian vẫn ở bên người.
Đây là một loại túi nhỏ giống như túi thơm vậy, nhưng bên trong là không gian để đựng đồ.
Chỉ là loại túi họ dùng là hàng phổ thông được nhận khi đào hồn thạch nên cũng có giới hạn nhất định.
Tuy nhiên thì nó cũng đựng được đồ ăn trong thời gian ngắn.
Giải quyết xong bữa tối, mà đúng ra là cả trưa lẫn tối.
Hai người liền tìm cách để đi ra khỏi khu rừng.
Đoán rằng không lâu thôi, hai người bọn họ sẽ trở thành kẻ bị truy nã.
Mấy ngày ở thông cũng không phải hoang phí, những ngày này đã cho hai người không ít tin tức.
Vốn tên béo có ông cha là Hồn Sư trung cấp.
Mặc dù nghe vậy nhưng họ cũng không biết Hồn Sư có bao nhiêu cấp bậc, chỉ biết mấy người nói tỏ vẻ sợ hãi thì chắc chắn cũng không phải dạng vừa.
Quả thật y như vậy.
Nghe tin con mình bị đánh đến chưa rõ sống chết, Thái Tu cũng đích thân tới.
Nhìn đứa con khó lòng nuôi lớn bị đánh cho mất nửa cái mạng liền tức giận sai người cùng hạ nhân đuổi theo bắt người.
Tên béo được Thái Tu cho uống một loại nước dược đựng trong bình ngọc trắng liền trong chốc lát đã tỉnh lại.
Nhìn người đến là cha mình, hắn rưng rưng nước mắt gắng gượng nói.
“Cha, là mấy đứa trên núi đánh con.
Chúng còn cướp Hồn Thạch của con nữa.”
Thái Tu một mặt nghe con trai bất bình một mặt suy xét và nghi ngờ.
Mấy đứa trên kia không phải là phế vật không Hồn lực sao? Làm cách nào chúng đánh con trai ông cùng mấy Hồn Sư sơ cấp kia được chứ.
Trừ khi...!Như nghĩ được gì đó ông ta cũng vội chấn an tên béo.
“Con yên tâm, động vào con trai Thanh Tu ta thì sẽ không có đường sống.” Tên béo nghe cha mình khẳng định liền cười lớn thỏa mãn.
Đợi cho tên béo được đưa đi xa Thái Tu liền mặt âm trầm lại.
Ông ta nheo mắt nhìn về phía khu rừng đã bị ám đen mờ mịt kia, nơi mà bóng tối cũng bị nuốt chửng, âm u và lạnh lẽo đến đáng sợ.
Lúc này, trong rừng đã là một mảnh tối om.
Vì không để ánh sáng hấp dẫn dị thú đến, hai người cũng không tạo lửa mà tay nắm tay đi chậm chạp trong bóng tối.
May thay nhờ thức tỉnh cả hai đều có thể nhìn rõ được một khoảng trong bóng tối.
Đương lúc đi được một đoạn, tiếng động xào xạc xung quanh bắt đầu từ chậm chạp đến nhanh dần và ồ ào vang lên.
Cả hai đồng thời đứng bất động, thủ sẵn thế để chạy đi bất cứ lúc nào.
Tiếng động ngày một lớn dần và không có dấu hiệu dừng lại.
Chúng không chỉ đến từ một phía mà thậm chí còn bao quanh họ không một kẽ hở.
Khi âm thanh kia đến gần vào phạm vi có thể nhìn, cả hai liền nhận ra mình đã lọt vào ổ rắn.
Hơn trăm con rắn nhỏ vây xung quanh.
Tiếng xè, xè của chúng phát ra cũng khiến người ta tê dại và nổi da gà.
An Sinh nhanh chóng mở đường, đám rắn bị trận cuồng phong chứa cả lưỡi gió đánh đến liền thân thể chẻ đôi, chẻ ba hòa nhuộm cùng màu đỏ của máu mà bay ra xa tạo nên một thảm trận đáng sợ.
Hai người không chần chừ liền nhanh chân chạy thục mạng.
Đám rắn thấy con mồi chạy không chút cản trở mà đuổi theo ngay sát phía sau.
Trong lúc phải tập trung đối phó với đám rắn dưới đất, trên trời lại là một cơn mưa rắn chút xuống khiến hai người bị hù một hố.
“A, xuống! Xuống cho ta!” Linh Nhạc bị vài con rắn rơi trúng người không khỏi bị lạnh người ghê tởm hét lên.
Mà An Sinh cũng không vui vẻ gì, Hồn lực của hắn tuy cũng là rắn đấy nhưng đưa nó ra thì cũng không biết sử dụng.
Không nhẽ cậu lại kêu nó đi hòa giải với mấy con rắn kia? Sợ rằng dùng dược thì họ cũng chỉ còn lại đống xương trắng.
Chạy hết tốc lực lại còn phải tránh không bị cắn, nhưng đám rắn vẫn không tha cho hai người.
An Sinh hơi tức giận.
“Dai như đỉa.” Tuy nhiên ngay lúc hai người chạy như điên thì bất chợt phát hiện bản thân lại không bị đuổi nữa.
Cả hai nghi hoặc quay lại nhìn đám rắn, chỉ thấy chúng chăm chăm nhìn về phía họ một lúc sau lại như kiêng kỵ thứ gì đó bên trong liền cả đàn quay đầu bỏ đi.
Linh Nhạc thậm chí còn nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối như mất miếng ăn của bọn rắn...!Cô cạn lời.
An Sinh cùng Linh Nhạc tuy tránh được một kiếp nhưng cũng không đại biểu cho họ là bây giờ có thể sống sót ra khỏi chỗ này được.
Chưa hết nguy hiểm này lại ập đến nguy hiểm khác đây chắc chắn là mệnh pháo hôi.
Đi linh tinh chết lúc nào cũng không biết, là nhân