Đến phòng Hàn Anh, anh ta ở cùng với vài tên chiến hữu, Diệp Tiêu nói: “Hàn Anh, em đã dàn xếp ổn thỏa cho mọi người rồi, giờ em về đây.”
Hàn Anh ngạc nhiên: “Cậu về à? Chúng ta còn chưa nói chuyện gì mà, lôi một cái bàn ra...!không có thức ăn ngon thì bày chút rượu cũng được mà.
Tường Tử, chúng ta còn rượu không?” Anh ta hỏi một người.
Diệp Tiêu lắc đầu: “Em còn có việc, không làm phiền mọi người nghỉ ngơi nữa.” Những người này ngay cả xe cũng mất, đương nhiên không có vật tư, dù trên người còn giữ một ít nhưng chắc cũng chẳng đáng là bao.
Diệp Tiêu ngẫm nghĩ chốc lát liền cho người đưa thức ăn đến, dù sao cũng là bạn bè cũ.
Hàn Anh giữ chặt anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Diệp Tiêu, có phải vừa rồi anh nói chuyện với cô bé kia không xuôi tai nên em giận không? Em biết tính anh nói chuyện thẳng thừng mà, anh xin lỗi, anh thật sự không cố ý đâu.”
“Không liên quan đến cô ấy, anh muốn đến thủ đô, em lại muốn ở lại đây, chí hướng của đôi ta khác nhau nên không có gì hay để nói.
Anh cứ từ từ dưỡng thương, khỏe rồi hẳn lên đường, còn trễ nãi trời sẽ trở nên nóng hơn đấy.” Vẻ mặt Diệp Tiêu lạnh nhạt, trong