Bạch Trừng mang danh sách người mới đến cho Diệp Tiêu: “Có rất nhiều người năng lực khá ổn, so với những người sống an bình trong căn cứ Ninh thị, những người này đã bị mất căn cứ một lần, sau đó trốn đến đây, trình độ không tệ.”
Diệp Tiêu nói: “Chờ xem trước đã.” Anh gõ lên bàn: “Hiện nay mỗi người trong chúng ta đều có công việc của mình, nếu muốn mở rộng và phát triển khu gieo trồng thì có đủ người không?”
Bạch Trừng nhíu mày: “Để nuôi chuột?” Anh ta đã thấy cả xe chuột đồng.
“Khụ khụ, không chỉ chuột đồng, chúng ta sẽ nuôi tất cả động vật biến dị và không biến dị trong chuồng dê.”
Bạch Trừng gật đầu: “Nếu thế thì chúng ta có thể tiếp tục cố gắng, có thêm người đến cũng chẳng sao, cuối tháng này sẽ lại có một nhóm người mới.” Bọn họ dùng năm ngày cuối tháng làm thời gian tiếp nhận người mới, mắt thấy sắp cuối tháng tư, không có gì bất ngờ thì lần này có thể sẽ có hơn một ngàn người mới gia nhập.
“Vấn đề chủ yếu là không đủ chỗ, khu gieo trồng của chúng ta quá nhỏ, dù thu hoạch đủ loại thì cũng chỉ có hạn… Mấy ngày nay nhân khẩu tăng nhiều, căn cứ phải cố hết sức nhận người.
Hồi tháng 2, trong căn cứ có sáu triệu người, nhưng qua hai tháng, mọi người ai cũng muốn ra ngoài kiếm ăn, tình hình thương vong rất nặng nề.
Chỉ trong hai tháng, số người chỉ còn hơn năm triệu, vốn những người đang chen lách trong căn cứ có thể thở được một hơi, giờ tự dưng lại thêm người mới, mỗi ngày có đến mấy chục ngàn người, áp lực về chỗ ở lại bắt đầu tăng lên.
Diệp Tiêu nói: “Vậy xây thêm tường thành bên ngoài đi.”
Bọn họ đã nghiên cứu bản đồ căn cứ và xác định phạm vi xây dựng ra bên ngoài tường thành phía đại đội của họ.
Diệp Tiêu nói tiếp: “Cho những người mới đến cuối tháng này làm trước một khu đi, xây dựng thêm tường thành, khai khẩn đồng ruộng, nuôi trồng luân phiên, nếu như còn chưa đủ thì mướn thêm người.”
Bạch Trừng nói: “Nếu vậy chắc chắn xưởng nước không thể cung ứng nổi.”
“Việc này không cần lo, Tam Căn đã tìm được vài nơi có mạch nước ngầm, bơm nước lên là được, hơn nữa nước sông cũng đủ cho sinh hoạt rồi.”
“Tam Căn còn có năng lực này à?” Bạch Trừng cười.
Xây dựng thêm tường thành không phải hành động nhỏ, sau khi Diệp Tiêu báo với Lữ Kiếm Bình một tiếng liền nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị, tiếp đó người trong căn cứ đều biết hết.
Rất nhiều người đã quen với cái cảnh đại đội Chính Dương làm ra nhiều hành động lớn để dốc sức tăng tốc độ phát triển.
Xây xong đại viện lại xây tiếp mấy tòa nhà ở ngoài đại viện, sắp xếp cho những đội viên còn lại xong, tất cả mọi người cứ nghĩ họ sẽ dừng một lát, thế mà lại bắt đầu mở rộng ra phía ngoài rồi.
Bọn họ không nghỉ ngơi chút nào sao? Sau lưng đâu có ma nào rượt đâu?
Nhưng Diệp Tiêu có nghe cũng không thèm để ý đến những lời này.
Cuối tháng tư, hơn một ngàn ba trăm thành viên mới đã gia nhập đại đội Chính Dương, công trình xây dựng tường thành chính thức khởi công.
Cùng lúc đó, Lâm Đàm Đàm đã xử lý xong hồ nước lớn, thứ gì cần trồng đã trồng, tôm cá muốn nuôi cũng đã thả xuống, hai con ngỗng và đám chuột biến dị tung tăng bơi qua bơi lại trong hồ.
Cuối cùng, Lâm Đàm Đàm đã dọn từ biệt thự qua đây, những người khác trong biệt thự cũng chuyển nhà, đương nhiên là họ chuyển vào ở vùng trung tâm, chỉ có một mình Lâm Đàm Đàm dời đến ở trên sườn núi.
Chỗ ở của cô không chỉ có một căn phòng ngủ và một phòng khách, trừ chỗ cho chính cô, bên cạnh còn mấy căn phòng khác.
Một căn cho đám động vật biến dị, một cái nhà kho, một phòng cho Từ Ly nghỉ ngơi, dù sao ban ngày anh ấy cũng theo cô, một phòng cho Diệp Tiêu.
Vì hiện nay Diệp Tiêu vẫn cần nước của Lâm Đàm Đàm để giảm bớt đau đớn nên anh cũng có một phòng để ở lại nghỉ ngơi.
Tóm lại, kiếp sống một mình của Lâm Đàm Đàm bắt đầu, cô nhờ Dương Tâm Ngữ trồng giúp mấy cây cà chua bi, dưa chuột các loại để có thể trực tiếp hái rau dưa khi muốn sau, tiếp đó là thứ cỏ xanh mà đám chuột biến dị thích ăn, còn trồng thêm một ít hoa phù hợp, bày một cái ghế nằm dưới mái hiên trước cửa, rãnh rỗi có thể nằm đây cả chiều phơi nắng.
Ngoài sân cách đó không xa chính là hồ nước kia, vừa nằm phơi nắng vừa nghe tiếng đám ngỗng bơi lội, lâu lâu chúng còn kêu cạp cạp vài tiếng, thích ý làm sao.
Nhưng không phải ngày nào cô cũng thư thả như thế, mỗi sáng cô phải đi xem bệnh, thêm nước cho xưởng nước, chiều phải ghé khu vực mới xem tình hình.
Tường thành vốn có không bị dỡ xuống mà mở thêm một cánh cửa để tiện ra vào.
Khu vực mới không lớn mấy, khoảng một trăm hecta, ước chừng to cỡ bốn mươi cái đại viện, sau khi xác định phạm vi, chuyện đầu tiên phải làm đương nhiên là làm tường thành mới dọc theo vùng biên giới định sẵn.
Hoạt động ở bên ngoài vô cùng nguy hiểm, cũng may một ngàn ba trăm người mới này đều là người có sức chiến đấu mạnh, có thể thành lập được vài tiểu tổ chiến đấu, lực lượng phòng ngự rất khả quan.
Tất cả máy móc dùng để đào bới trong căn cứ đã được đưa đến đây, thổ hệ dị năng giả trong đại đội đều tham gia, hơn nữa, Lâm Đàm Đàm cũng đã giúp đỡ chút ít thổ hệ trong chuyện này.
Họ đã dựng lên tường thành chỉ trong vỏn vẹn ba ngày, lại dùng thêm hai ngày để dần dần hoàn thiện nó.
Tiếp đó là xây dựng bên trong khu vực mới, nơi này chủ yếu dùng để gieo trồng, chăn nuôi, dù có xây cũng chỉ xây nhà một tầng, không cần đến thép.
Những cỗ máy xúc năng lượng mặt trời đã khai khẩn được một mảng đất, chuẩn bị bón các loại phân hóa học.
Khu gieo trồng bên phía đại viện đã sớm trồng được lượng lớn cây non, trong đó đã có cây thu hoạch được, cũng có trồng những loại thực vật biến dị mà Lâm Đàm Đàm và nhóm đọng vật biến dị đã mang về.
Đồng thời, họ đã tiến hành khai thác nước ngầm từ xa, dùng ống dẫn mấy ngàn mét để chuyển nước về, tưới vào trong đất, khu gieo trồng đã chính thức hình thành.
Khu nuôi dưỡng càng dễ dàng hơn, các loại động vật biến dị và không biến dị được nuôi riêng theo loài trong những chiếc chuồng, lại mời chào những người có năng lực nuôi động vật đến quản lý, việc này đã nhanh chóng bước vào quỹ đạo.
Khu vực mới được xây dựng xong chỉ trong tháng năm, tiêu tốn hơn phân nửa nhân lực của đại đội Chính Dương.
Bận đến cuối tháng năm, đại đội Chính Dương lại nhận thêm hai ngàn người, hơn nửa số