Lâm Đàm Đàm nấu cháo cả đêm, dù đã tích lũy được nhiều kinh nghiệm, thành phẩm vẫn là một cái nồi dinh dính bẩn bẩn nhưng cô cũng đã rất vừa lòng, hơn nữa còn cảm thấy mình có thể bán cháo được nữa.
Cười tủm tỉm đặt cháo tình yêu vào hộp giữ nhiệt, cô duỗi chiếc lưng mỏi, chợt nhận ra trời đã sáng.
Thấy mình thật sự mệt mỏi, cô cởi dép, bổ hào lên giường, cuộn chăn đi ngủ.
Một giờ sau, cô giật mình tỉnh dậy, lau mồ hôi trên trán.
Cô lại mơ thấy cảnh mình đang tìm người dưới sông, cũng may cô biết mình đang nằm mơ nên đã buộc mình tỉnh lại ngay.
“Thật kỳ quái.” Cô lẩm bẩm, cô tự cảm thấy gan mình không nhỏ, nhất định là do khi đó quá sợ hãi dẫn đến ấn tượng khắc sâu, cảm xúc kích động.
Mệt mỏi rời giường, mang dép, ra ngoài.
Bên ngoài, nắng mai nhàn nhạt, đứng trong sân hô hấp không khí sáng sớm, ngửi thấy mùi hơi nước tràn đầy, vô cùng thanh tỉnh con người.
Cô chạm vào mấy bồn hoa trong sân nhỏ rồi đến góc sân hái vài trái cà chua và dưa chuột đã chín, sau đó về rửa mặt, lúc soi gương thấy mặt có hơi xanh xao, cô vận hành dị năng, sắc xannh đã dần biến nhất, thần thái lại sáng láng.
Thay quần áo, bưng mấy nồi cháo thất bại tối qua ra, đun nóng một chút rồi gọi mấy đứa ở phòng bên: “Ăn cơm!”
Những con chuột biến dị có màu lông khác nhau chạy đến, có mấy con còn đang mơ màng, vừa chạy vừa lăn, lăn được một chút còn dừng ở nửa đường ngủ.
Nhưng có con cũng vô cùng nóng lòng, như cái con sóc đầu nhọn có một dúm lông vàng kia chỉ nhảy hai ba cái đã đến bên cạnh cái nồi, sau đó nhìn vào trong… cái thứ gì đó hết đỏ rồi đen kỳ kỳ quái quái, nó tròn mắt.
“Ôi, đừng thế chứ, có ăn là tốt rồi, còn rất dinh dưỡng, bổ máu đó! Người khác muốn ăn còn chẳng có mà ăn, ngọt lắm, chị thấy mấy đứa toàn tự bắt thức ăn, ăn cỏ này nọ nên mới đổi khẩu vị cho mấy đứa á.”
Tuy nhìn hơi kỳ cục nhưng nó vẫn đánh bạo nếm thử, phát hiện vị cũng không đến nổi, kêu chít chít vài tiếng lại vùi đầu ăn.
Mấy con chuột khác thấy đại ca ănn ngon cũng cảm thấy đó là thứ tốt, ào ào đến gần ăn như hổ đói.
Được chúng nó cổ vũ, Lâm Đàm Đàm cảm thấy thật thỏa mãn, thì ra được người khác khen món mình tự làm lại thỏa mãn như vậy, khó trách sao đầu bếp kia nghe người khác khen tay nghề của mình ông ấy liền người đến không thấy mặt trời.
“Các! Cạc Cạc!” Hai con ngỗng đong đưa từ ngoài sân đi tới, hai con đều ướt đẫm, chúng nó quen tối ngủ trong ao.
Con màu đen hùng hùng hổ hổ, con màu trắng vẫn thước tha phong độ, nhưng bước chân dồn dập kia đã tố cáo sự thèm khát đồ ăn của chúng nó.
Thế mà nhìn thấy bề ngoài của món ăn bọn nó lại chẳng hứng thú nữa, thực đơn của bọn ngỗng không thay đổi, không hào hứng với món cháo.
Lâm Đàm Đàm hái hai trái dưa chuột cho chúng nó, mỗi con một cái, sau đó cô cũng gặm một cái, cà chua thì cất đi để chút nữa ăn vặt, vỗ vỗ tay: “Được rồi, mấy đứa tự chơi nhé, chị ra ngoài đây!”
Cô ôm hộp giữ nhiệt, xác định bên trong vẫn còn ấm, ra cửa, xuống núi, xuyên qua khu gieo trồng chỉ có hai ba người vào buổi sớm để đến đại viện.
Cô phải đi tìm Diệp Tiêu.
Sớm thế này chắc