Nhìn giấc mơ của người ta xem, không phải gặp quỷ thì bị đuổi giết, toàn kiểu mơ đòi mạng, giấc mơ của mình hình như không đáng sợ gì hết?
Lâm Đàm Đàm bắt đầu rối rắm, cuối cùng vẫn quyết định, không nói.
“Chỉ là ác mộng thôi, cũng không có khúc mắc, không phải ma chướng gì đó, em biết rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ không khống chế được mình mơ thấy cảnh tượng kia.
” Cô ngẫm nghĩ: “Chắc là không thể tìm được cách giải quyết từ chỗ em, chỉ có thể chờ qua một thời gian dài xem nó có dần biến mất không.
”
Thấy cô thật sự không muốn nói nên Diệp Tiêu cũng không ép, chỉ nói: “Được, sau này mỗi tối anh sẽ cố gắng ở cùng em.
”
Mặt Lâm Đàm Đàm hơi nóng lên, may mà trong phòng học mờ tối không ai thấy rõ sắc mặt cô được.
Những người khác cũng đang bàn việc này nên không ai nghe thấy những lời họ nói.
Lâm Đàm Đàm hỏi: “Anh thấy sao? Cần liếc mắt sẽ dính năng lực mơ thấy ác mộng của nó, đó là dị năng hả? Hay chỉ do chúng ta bị nó dọa thôi?”
“Chắc là dị năng, nếu không sao em và năm người kia đều mơ thấy ác mộng? Trùng hợp vậy sao? Hơn nữa, cách cự ly xa đến thế mà vẫn có thể đối mặt nhau, chỉ có thể dùng dị năng để giải thích điều này.
”
Lâm Đàm Đàm thầm chê cái dị năng này quá cùi bắp, đầu lĩnh của một đàn zombie khổng lồ mà nó không có được một cái dị năng khí phách một chút ư?
Nhưng dị năng này thật sự khiến người ta khó lòng phòng bị.
Nhìn thấy nó từ xa xa, có thể còn chưa nhìn rõ đã không hiểu sao