Diệp Tiêu vừa leo lên sân thượng đã nhìn thấy bóng lưng của con zombie nọ.
Do anh im hơi lặng tiếng áp sát, không tạo ra âm thanh niên nó vẫn còn chưa chú ý đến anh, vẫn đang nhìn chăm chăm vào đám người nấp sau cánh cửa.
Diệp Tiêu không công kích ngay mà nâng hai tay lên, không khí như nhận được mệnh lệnh bắt đầu xoay tròn thành một vòng tròn xung quanh con zombie nọ, bao nó vào trong.
Con zombie rốt cục cũng kịp phản ứng, nó muốn lao ra ngay nhưng gió lốc đã bắn ra từng đạo phong nhận, những thanh dao gió nhỏ giống nhau xuất hiện bên trong tấm màng bao bọc như phần bên trong của một chiếc máy trộn bê tông, lúc gió xoay tròn, những cây dao từng nhát từng nhát cắt lên người con zombie.
Trong nháy mắt, quần áo của nó đã rách bươm càng thêm rách nát sau đó hóa thành mảnh nhỏ bị cuốn vào trong vòng xoáy, trên làn da có thể nói là hoàn chỉnh hơn những con zombie bình thường cũng bắt đầu xuất hiện những miệng vết thương, tay chân nó, thân thể, đầu, gương mặt, chỉ trong vài giây đã hiện ra những vết xương sâu đủ để thấy xương.
“Grào!” Nó căm phẫn rú lên, tiếng rú hóa thành tiếng rít dồn dập mà điên cuồng, đồng thời nó vươn hai tay về phía vòng xoáy, gió xoáy thế mà lại bị nó mở ra một lỗ hổng, hai bàn tay cũng bị gió xoáy chèn đến dập nát, chỉ còn lại hai đoạn cổ tay.
Mặt nó bị gió xoáy táp thẳng vào, xoắn thành một nắm bùn não, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ vốn có nhưng đôi mắt vẫn cực kỳ vững vàng nằm đó, mí mắt và hốc mắt đã không còn, chỉ trơ hai con mắt có vẻ cực kỳ khiến người ta sợ hãi.
Nó từ lỗ hổng len ra, ngã xuống đất nhưng chưa kịp ngã xuống nó đã lại bò lên, lấy tốc độ khó mà tin được lao về phía rìa sân thượng.
Nó muốn chạy trốn!
Nó đã dùng tốc độ cực hạn, hóa thành hư ảnh nhưng Diệp Tiêu nhanh hơn, từ lúc nó len ra anh đã ngưng tụ không khí ngay phương hướng nó lao tới, tạo ra một lá chắn không khí.
Con zombie tốc độ nhanh nhẹn đâm tới, lá chắn bị đụng nát, nó cũng té lăn ra đất, thậm chí còn trượt đi vài mét, đỉnh đầu bị lõm xuống một khối, có thể thấy vừa rồi nó lao tới mạnh đến cỡ nào.
“!” Nó lại rít lên lần nữa, đồng thời không chạy về phía rìa sân thượng nữa mà dùng tốc độ cực nhanh né tránh công kích của Diệp Tiêu.
Phong nhận của anh không thể đánh trúng nó, phong võng cần thời gian để thành hình, lá chắn không khí cũng vậy.
Anh chỉ có thể dùng phong nhận ép nó rời khỏi rìa sân thượng.
Thi đàn bên dưới nghe thấy từng đợt tiếng rít của nó lại xáo động, cực kỳ kích động, một con zombie tròng đàn ngẩng cổ, rít lên, trong miệng, tên tay chúng nó cũng thả ra những loại công kích như không khí, hỏa cầu, bóng nước, đá, lôi điện, băng,… Dị năng giả có thể phóng ra công kích gì chúng nó cũng có thể làm y như vậy, những loại công kích kia bị ném lên tầng 12, như mưa đá đủ màu đập xuống sân thượng.
Công kích của bọn nó không chuẩn, cũng không nhắm trúng Diệp Tiêu nhưng công kích dày đặc như thế cũng khiến Diệp Tiêu phải chú ý tránh né, thậm chí liên tiếp làm anh phải ngừng công kích con zombie nọ.
Anh nhíu mày, con zombie nọ cũng có được thời gian thở dốc.
Không chỉ thế, zombie phía dưới bắt đầu điên cuồng leo lên tòa nhà, hoặc dùng tay chân bám lấy tường trèo lên, hoặc tạo ra các loại dây leo hình thù kỳ quái chui sâu vào vách tường của tòa nhà lớn, bầy zombie bám vào dây leo dùng cả tay và chân để bò lên.
Màu xám đen như cuồng triều dần dâng lên ăn mòn tòa nhà, có mấy con đã leo được tới tầng hai, ba.
Lâm Đàm Đàm nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lạnh băng, những người còn an ổn trong tòa nhà cũng chẳng ngồi không, vừa thấy zombie vây thành đống bò lên trên đã vội vàng tung các loại công kích ra, bao gồm cả ném bàn và các thứ linh thức xuống người đám zombie đang bò lên.
Một con ngã xuống lại có con khác bò lên, hai bên như đang tiến hành một cuộc chiến công thủ kịch liệt.
Lâm Đàm Đàm không chú ý đến dưới đó nữa, tiếp tục nhìn lên trên, cô khẽ cắn môi, phất tay, một sợi dải lửa to lớn vọt về phía mái nhà, sau khi bám vào rìa sân thượng đã nhanh chóng tràn ra hai bên hình thành con đường hình nhữ Hồi (回), bao trọn cả sân thượng lại.
Rìa sân thượng bắt lửa, trận lửa này còn dâng cao, tạo ra một bức màng ấm, bức màng còn thu vào bên trong như một cái nắm bao lấy không gian xung quanh và trên không trung của sân thượng.
Zombie bên dưới phóng dị năng nhưng công kích rơi xuống màng lửa bị ngọn lửa mãnh liệt cắn nuốt, hòa tan, không thể đánh xuống sân thượng nữa.
Toàn cảnh trên sân thượng bị ánh lửa chiếu thành màu đỏ, không khí cũng trở nên nóng nực, oi bức, mặt Diệp Tiêu cũng bị ánh lên đỏ bừng, trong mắt dường như nhấp nháy hai luồng lửa đỏ.
Anh biết Đàm Đàm đang giúp anh, lập tức túm lấy cơ hội khi không có sự quấy nhiễu từ không trung, tạo ra công kích nhanh hơn, mạnh hơn về phía con zombie nọ.
Con zombie đã không còn hình người hoàn chỉnh, mặt bị nát, đầu quắt lại, tay không còn, trên người trần