Tôi bị tiếng động kéo dài không dứt đánh thức.
Tôi phiền muộn nhíu mày, một tay duỗi ra tóm lấy cái thứ vẫn luôn không ngừng phát ra âm thanh kia rồi không ngừng vặn nắn.
Đây là một thói quen cũ có từ cuộc sống ở thế giới trước.
Thông thường tôi sẽ tiện tay ném cái thứ ồn ào đó qua một bên, nhưng lần này cái thứ ồn ào kia không những không biến mất đi mà ngược lại càng ồn ào hơn, khiến tôi vì chịu không nổi mà đành phải khó chịu mở mắt.
Đập vào mắt tôi là một gương mặt đẹp như tranh vẽ.
Mái tóc màu trắng như tuyết, đôi mắt màu xanh lơ trong suốt tuyệt đẹp như một viên ngọc quý giá, đôi môi mỏng màu đỏ hồng, làn da trắng như bóng mịn màng như sứ.
Tất cả những thứ nêu trên hòa quyện vào nhau một cách không thể tuyệt vời hơn đã tạo ra một gương mặt vô cùng hoàn mỹ, khiến tôi vừa nhìn thấy chỉ có thể kinh ngạc thốt lên: Đây là thiên sứ sao?
Tôi sững sờ nhìn thiếu niên trước mặt.
Quá đẹp, đẹp đến hoàn mỹ, đẹp đến phi lý! Đây là vẻ đẹp mà một con người có thể có được hay sao?
Hãy nhìn cái nhan sắc này đi, yếu đuối đến như vậy, mong manh đến như vậy, dễ vỡ đến như vậy! Á! Thật là không thể chịu nổi mà!
Nhưng mà, nhìn đi nhìn lại, cái nhan sắc này quả thật quen quá! Nếu tôi nhớ không lầm thì nó vô cùng giống một nhân vật nào đó trong một quyển truyện vô cùng ướt át mà tôi đã từng đọc.
Cậu thiếu niên trong đó cũng có nhan sắc tựa thiên thần như thế này, nhưng tâm hồn thì lại là ác quỷ.
Vì thế nên tình cảm của đọc giả đối với nhân vật trong bộ truyện kia là vừa yêu vừa hận, vừa muốn nhân vật có kết cục hạnh phúc vừa muốn em nó chết sớm đi cho rồi, đỡ phải làm tan nát trái tim pha lê của đọc giả.
Mà hiện tại khi nhìn thấy thiếu niên này, trong đầu tôi đột nhiên nghĩ ra rằng: Có khi nào tác giả bộ truyện này cũng là người hâm mộ của bộ truyện kia hay không, vậy nên mới nặn ra một nhân vật tuyệt mỹ như thế này.
"Chị ơi, em đau!"
Giọng nói non nớt của thiếu niên vang lên khiến tâm trí đang bay đến tận đẩu đâu của tôi lập tức quay về.
Tôi nhìn gương mặt hoàn mỹ không góc chết của thiếu niên, vừa lấy tay chùi nước bọt còn đang chảy ròng ròng trên mép vừa hỏi: "Em trai tên gì vậy? Bao nhiêu tuổi rồi? Em đau ở đâu? Có phải bị mấy tên điên kia làm không?"
Em trai nho nhỏ khe khẽ lắc đầu, trong hốc mắt ẩm ướt như vướng một màn sương, giọng nói có chút run run khàn khàn vì khóc nhiều.
Em đáp: "Chị nắm tay em đau!"
Tôi nghe xong liền đơ người mất ba giây.
Đợi đến khi tôi hoàn hồn nhìn xuống thì thấy phần cổ tay trắng như sứ của thiếu niên đã bị tôi nắm thành một màu đỏ au, năm ngón tay hằn rõ trên làn da mỏng manh trắng muốt.
"Ấy, chị xin lỗi, chị không cố ý!"
Tôi vội vàng bỏ tay ra rồi xin lỗi rối rít, ánh mắt