"Này, dậy đi, công chúa ngủ giữa đồng không mông quạnh! Cô đã nằm ườn ở đây cũng phải hơn năm ngày rồi đấy!"
Tôi bị tiếng gọi của ai đó đánh thức.
Người đó vỗ nhẹ lên má tôi, tuy nghe giọng thì có vẻ cộc cằn nhưng ẩn sâu bên trong vẫn có thể nghe ra sự lo lắng thầm kín.
Tôi cố gắng cử động tay chân, sau đó mở mắt ra dưới cái nhìn chằm chằm của người nọ.
"Cuối cùng cô cũng chịu tỉnh rồi hả? Tạ ơn trời, cuối cùng con cũng có thể ăn ngon ngủ yên rồi!"
Tôi quay đầu nhìn hành động ngửa mặt lên trời rồi làm ra vẻ khấn vái mà bĩu môi chê bai, nhưng sâu bên trong thâm tâm lại cảm thấy vui vẻ một cách kỳ lạ.
À, thì ra trên thế giới này còn có người mong muốn nhìn thấy tôi tỉnh lại!
Tôi vỗ nhẹ vào vai anh ta ra vẻ hờn dỗi rồi nói: "Anh đang lảm nhảm cái gì thế? Cảnh Mặc đâu rồi?"
Tôi quay đầu nhìn quanh.
Nơi mà tôi đang ở là một căn phòng nhỏ được trang trí theo chủ đề đáng yêu với những bức tường từ màu hồng nhạt đến hồng đậm, cùng với những vật dụng trang trí cũng đáng yêu không kém.
Thoạt nhìn qua đã biết rằng đây chính là căn phòng của một bé gái nào đó.
Tôi nằm trên chiếc giường cùng tone màu với căn phòng, bên trên in hình kỳ lân đang đuổi theo cầu vồng cùng với những ngôi sao lấp lánh.
Lư Hữu Ngọc ngồi trên một chiếc ghế màu hồng nhỏ nhắn, đôi chân dài duỗi ra đã muốn chiếm hết diện tích cả căn phòng.
"Chúng ta đang ở đâu đây?"
Tôi có hơi ngơ ngác trước sự bày trí của căn phòng nên kiềm chế được mà ngẩng đầu nhìn quanh.
Lư Hữu Ngọc vậy mà lại không hề để ý đến biểu cảm ngu ngốc của tôi, ngược lại anh ta sốt sắng kéo tôi đứng dậy rồi nói rằng: "Cô tỉnh dậy là tốt lắm rồi! Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, còn ở lại nữa thì chết mất!"
Anh ta kéo tôi ra khỏi phòng hướng về phía cửa chính, nhưng tôi đã dằn tay ra, khoanh tay trước ngực rồi làm bộ dạng nghiêm túc hỏi anh ta rằng: "Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Anh muốn kéo tôi đi đâu?"
Lư Hữu Ngọc nhìn thấy tôi như vậy thì dường như rất nóng ruột.
Anh ta chắp tay hướng về phía tôi, xá mấy xá rồi nhăn mặt nói, giọng khẩn cầu: "Ơi, bà tổ của tôi ơi! Bây giờ không phải lúc để nói mấy chuyện đó đâu! Cô đi theo tôi đi, rời khỏi đây rồi tôi nhất định sẽ nói hết cho cô nghe mà!"
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt của Lư Hữu Ngọc.
Sau khi chắc chắn rằng anh ta sẽ không nói dối thì tôi mới thở hắt ra một hơi rồi bảo anh ta rằng: "Anh dẫn đường đi, tôi tự đi!"
Lư Hữu Ngọc nghe xong liền bày ra vẻ mặt như bắt được vàng, vội vã chạy ra mở cửa rồi dẫn tôi rời khỏi nhà.
Bên ngoài căn nhà là một khu phố gần như hoang tàn, đất đá đổ vỡ khắp nơi, khói bốc lên nghi ngút.
Tôi nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mặt, sau đó kéo tay Lư Hữu Ngọc lại rồi hỏi: "Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lư Hữu Ngọc vừa kéo đi len lỏi giữa đống đổ nát vừa ngoắt tay đáp rằng: "Đợi đi ra được khỏi chỗ này thì tôi sẽ giải thích tất cả, cô yên tâm!"
Chúng tôi nối đuôi nhau đi qua những căn nhà cao tầng chỉ còn lại khung sắt.
Giữa tiếng bom đạn đang oanh tạc ở phía xa, trộn lẫn với tiếng người và tiếng xác sống kêu gào, tôi lại kéo áo Lư Hữu Ngọc mà hỏi rằng: "Anh đang đưa tôi đi đâu vậy?"
Lư Hữu Ngọc không quay đầu, ngắn gọn đáp: "Đi tìm Cảnh Mặc."
Chúng tôi lại im lặng nối đuôi nhau mà đi.
Một tiếng đùng vang trời lại vang lên, mặt đất lại lần nữa rung lắc dữ dội.
Lư Hữu Ngọc quay người đỡ lấy tay tôi tránh để tôi bị ngã.
Đợi đến khi mặt đất đã ngừng rung động, tôi cũng đứng vững rồi thì anh ta lại quay người men theo những bức tường đi về phía trước.
Chúng tôi cứ đi như vậy chắc cũng tầm được nửa tiếng rồi.
Ở phía xa xa đằng kia cũng đã đánh bom được ba lần, tiếng súng đạn đến giờ vẫn còn chưa dứt, nhưng qua