Nếu như cuộc đời của tôi là một quyển truyện, vậy thì chương này chắc chắn sẽ có tên là "Vô tình nhặt được nữ chính".
Sáng sớm, khi tôi vẫn còn đang say giấc nồng thì Lư Hữu Ngọc lại dùng biện pháp vũ lực để gọi tôi dậy.
Vừa mở mắt tôi đã ngồi dậy đấm đá anh ta túi bụi, nhưng Lư Hữu Ngọc lại không tỏ vẻ hâm hâm như bình thường, ngược lại trông anh ta vô cùng nghiêm túc, ngón tay trỏ đặt lên miệng tỏ ý muốn tôi bình tĩnh lại, sau đó chỉ về một hướng rồi nói: "Cảnh Mặc lại bị như thế rồi, hay là cô đến xem em ấy một chút đi!"
Tôi nghe thấy thế liền an tĩnh lại rồi quay đầu nhìn Cảnh Mặc.
Em ấy đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, ánh mắt trống trải nhìn về phía xa xôi vô định.
Tôi chà chà mũi, hít một hơi sâu lấy tinh thần rồi đứng lại đi đến ngồi cạnh Cảnh Mặc.
Tôi bắt chước em dõi mắt nhìn về một phía xa xôi bên ngoài cửa sổ.
Ở ngoài đó những đám mây đen dày đặc giăng kín trời, những tia nắng ấm áp của buổi bình minh như những nụ hoa trinh nữ e thẹn trốn phía sau màn mây, khiến cho người nhìn vào vừa hi vọng, cũng vừa thổn thức.
Chúng tôi yên lặng ngồi ngắm trời mây như vậy được khoảng mười phút thì bỗng dưng Cảnh Mặc cứng đơ quay đầu nhìn tôi, một hàng nước mắt đột ngột ứa ra lăn dài trên má, em nói: "Chị ơi, gần đây có người sắp chết!"
Tôi có hơi sửng sốt trước lời nói của em.
Đợi cơn sửng sốt qua đi thì tôi mới nhẹ cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Cảnh Mặc, dịu dàng hỏi: "Làm sao em biết?"
Cảnh Mặc lau đi giọt nước mắt trên mặt rồi đáp rằng: "Từ sau ngày hôm đó thì em đột nhiên có thể cảm nhận được sự sống của mọi vật.
Chị ơi, chúng ta phải nhanh lên! Em cảm nhận được sự sống của người đó đang trôi đi rất mau!"
Tôi nghe xong cũng nhanh chóng nghiêm túc lại.
Tôi quay đầu ngoắc tay ra hiệu với Lư Hữu Ngọc, anh ta nhìn thấy liền vội vã chạy qua, sau đó cúi đầu chạm vào vai Cảnh Mặc để trấn an rồi hỏi: "Cảnh Mặc đừng sợ, bây giờ chúng ta sẽ đi cứu người đó.
Em có cảm nhận được người đó đang ở đâu không?"
Cảnh Mặc lắc đầu đáp rằng: "Em không sợ, chỉ là cảm xúc của em đang bị ảnh hưởng đôi chút, qua một lát là sẽ ổn thôi!"
Sau đó em chống người đứng lên, vừa nắm lấy tay tôi vừa bước nhanh ra cửa.
"Chúng ta đi nhanh thôi, muộn thêm một chút nữa thì người đó sẽ chết mất!"
Chúng tôi vội vàng bước nhanh giữa tiết trời u ám.
Hôm nay không gian đột nhiên yên tĩnh đến lạ, không có tiếng người, không có tiếng súng, cũng không tiếng gầm gừ của xác sống.
Chúng tôi cẩn thận đi men theo những bức tường gần như đổ nát, tiếng gạch vỡ vang lên lạo xạo dưới chân.
Đi hết chừng năm sáu con đường, rẽ qua ba bốn ngã thì cuối cùng Cảnh Mặc cũng chịu dừng chân.
Em đứng trước một đống đổ nát chất cao như một ngọn núi nhỏ, ngón trỏ chỉ vào những viên gạch vụn vỡ, giọng run run sợ hãi nói: "Ở bên dưới đó."
Tôi và Lư Hữu Ngọc vừa nghe xong liền nhanh chóng xắn tay áo lên lao vào bắt đầu công việc đào bới.
Cảnh Mặc đứng ở phía sau nhìn thấy vậy cũng liền vội vã chạy lên chỉ chỗ cho chúng tôi, tiếp đó còn phụ một tay cùng chúng tôi đào.
Một giờ lằn lặng trôi qua, tất cả chúng tôi đều đã thấm mệt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Lư Hữu Ngọc ngồi xổm một bên mệt mỏi chống cằm, tôi thì ngồi bệt dưới đất thở phì phò, ánh mắt thương xót nhìn đứa trẻ Cảnh Mặc vẫn còn đang nỗ lực đào bới.
"Cảnh Mặc à, hay là nghỉ ngơi một chút đi!"
Lư Hữu Ngọc nhìn không nổi nữa bèn lên tiếng khuyên nhủ, nhưng Cảnh Mặc dường như không hề nghe thấy lời của anh