Quả nhiên tôi đoán không sai, nhưng cũng không đúng hoàn toàn.
"Từ hôm đó, ngoài việc có thể cảm nhận được sự sống của người khác, em còn nhìn thấy được một thứ rất lạ."
Tôi nghiêng người về phía Cảnh Mặc, hai mắt mở to, sự hứng thú đã đạt đến đỉnh điểm.
"Thứ gì?"
Cảnh Mặc quay đầu nhìn quanh, sau đó ghé vào tai tôi nói nhỏ: "Một viên đá kỳ lạ ẩn sâu trong cơ thể."
Tôi giật mình, trong thoáng chốc không hiểu Cảnh Mặc đang nói thứ gì.
Chẳng lẽ em ấy có đôi mắt có thể phát ra tia X-quang, rồi vô tình nhìn thấy khối u hay viên sỏi nào đó đang tồn tại trong cơ thể này?
Đột nhiên tôi cảm thấy cả người đang run rẩy, khát vọng với cuộc sống trong khoảnh khắc đột nhiên bùng lên dữ dội.
"Vậy, chị còn sống được bao lâu?"
Mặc dù đã chết một lần, nhưng đối với bệnh tật thì tôi vẫn rất ám ảnh.
Tôi thà chết vì bị phán án tử hình, còn hơn là chết trên giường bệnh!
Cảnh Mặc bày ra vẻ mặt khó hiểu, ngơ ngác hỏi lại rằng tôi đang nói cái gì.
Cơn sốc trong tôi vẫn chưa qua, tôi đờ đẫn đáp: "Thì chẳng phải em nói trong cơ thể chị có viên đá gì đó sao? Mặc dù không chắc chắn một trăm phần trăm rằng đó là khối u ác tính, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ mà! Lỡ như, chị thật sự bị ung thư hay gì đó..."
Nghĩ đến đây thì tôi không thốt nên lời được nữa, đôi bàn tay đặt trên đùi không ngừng run lên.
Cảnh Mặc nghe thế liền vội vã lắc đầu, một bàn tay vuốt ve sườn mặt tôi, dịu dàng và ấm áp.
Em ấy nở một nụ cười hiền từ tựa thiên thần, giọng nói vang lên như âm thanh vọng đến từ thiên đường.
"Đừng sợ! Nghe em này, chị không bị bệnh gì cả! Cơ thể chị đang mạnh khoẻ hơn bao giờ hêt chị biết mà, đúng không?"
Như một thứ sức mạnh nào đó đang thao túng lấy tinh thần của tôi, tôi dè dặt gật đầu, cảm giác sợ hãi theo từng câu nói của Cảnh Mặc mà dần dần tan biến.
"Vậy, đó là thứ gì?"
Cảnh Mặc nắm lấy tay tôi đặt lên vị trí trái tim rồi từ tốn giải thích: "Viên đá đó liên quan đến sinh mệnh của chị.
Từ ngày nó xuất hiện, nó đã trở thành nguồn sống không thể thiếu trong cuộc đời của chị!"
Tôi kinh ngạc đến không thể thốt nên lời, đầu óc không hiểu sao cứ quay cuồng như con thoi, không thể suy nghĩ rõ ràng được chuyện gì.
"Em nói, thứ này là nguồn sống của chị sao? Nằm ở đây à?"
Cảnh Mặc cẩn trọng gật đầu nói thêm: "Nó nằm bên trong trái tim của chị, là một vị trí cực kỳ dễ tổn thương nhưng lại được cả cơ thể bảo vệ."
Tôi cũng không nhớ rõ tiếp sau đó Cảnh Mặc đã nói những gì, nhưng theo sự tóm tắt mà não bộ đưa ra cho tôi thì bên trong trái tim của tôi có một viên đá rất kỳ diệu.
Đó là một viên đá màu tím