Nói tiếp về chuyện của Mạc Lăng, mặc dù hiện tại Cảnh Mặc vẫn chưa thể kiểm soát hoàn toàn những tế bào đi lạc, nhưng gây ra một số bất lợi cho vật chứa thì không phải không thể.
"Em không thể đọc được suy nghĩ hay điều khiển cơ thể người khác, nhưng nếu các tế bào được khởi động, một số cảm xúc có thể dễ dàng cảm nhận được, nhất là những cảm xúc quá mức."
Tôi khẽ nheo mày, đáp lời: "Mặc dù nói như vậy, nhưng không hiểu vì sao chị vẫn chưa an tâm.
Sự xuất hiện của Mạc Lăng cứ cổ quái thế nào ấy!"
Cảnh Mặc trầm lặng cau mày, không dám tùy tiện tiếp lời.
Đứng trên lập trường của em ấy, Mạc Lăng chỉ là một người lạ, tuy rằng việc cứu chị ấy không phải là một sự ngẫu nhiên (em ấy không chịu nói lý do), nhưng đối với những thông tin mà tôi cung cấp thì vẫn không đủ cơ sở để em ấy có thể đánh giá bất cứ điều gì, trừ phi có bằng chứng cụ thể.
"Việc của chị Mạc Lăng cứ để sau đã.
Hiện tại thứ em quan tâm nhiều hơn là trạng thái tinh thần bất ổn của anh Hữu Ngọc."
Tiếp đó Cảnh Mặc đã kể cho tôi nghe về tình hình gần đây của Lư Hữu Ngọc.
Cũng như Mạc Lăng và tôi, trong cơ thể Lư Hữu Ngọc cũng chứa đựng một hồn tinh.
Nhưng thay vì nó tự thân xuất hiện một cách bất thình lình thì hồn tinh của Lư Hữu Ngọc lại tồn tại vì Cảnh Mặc.
"Lần đầu tiên em chữa trị cho anh ấy, có lẽ do chưa kiểm soát được nên lượng tế bào đưa vào hơi nhiều so với những gì cơ thể anh ấy có thể chấp nhận được, vì thế nên đám tế bào đó đã tập trung lại một chỗ, sau đó kết hợp với những con virus do đám xác sống để lại và tạo ra hồn tinh."
Tôi lục tìm trong kí ức của mình, quả thật trong truyện đã từng đề cập qua rằng Cảnh Mặc có thể dùng dị năng để tạo ra dị năng giả, nhưng em ấy chưa từng làm (vì không có nhu cầu), và cũng không có ai dám đến trước mặt em ấy để nhờ vả.
Tôi lấy tay đỡ trán, đột nhiên cảm thấy đau đầu vô cùng, ánh mắt nhìn Cảnh Mặc mang vẻ bất lực và sầu não không thể nói nên lời.
Cũng không biết những chuyện tôi đang làm là đúng hay sai nữa đây!
"Vậy trạng thái tinh thần của Lư Hữu Ngọc vì sao lại bất ổn?"
Cảnh Mặc cúi đầu sờ cằm, trầm tư nói: "Em cảm nhận được cảm xúc của anh ấy hoặc là hưng phấn quá độ, hoặc là thất vọng quá độ.
Mà hồn tinh của anh ấy cũng theo sự thay đổi của tâm trạng mà chuyển đổi rất nhanh.
Nếu còn không mau nghĩ cách giải quyết, em sợ là nó sẽ phát nổ."
"Nguy hiểm đến thế sao?"
Cảnh Mặc gật đầu chắc nịch, thần sắc vô cùng nghiêm trọng: "Em không dám nói ngay với anh ấy vì sợ anh ấy sẽ suy nghĩ nhiều, từ đó sẽ làm cho tình trạng xấu hơn.
Thế nên chị cũng khoan hãy