Buổi sáng thứ hai sau khi đến thế giới này, tôi lại bị mấy con xác sống đánh thức!
Khi tôi đang ăn mì ý trong mơ thì đột nhiên có một người vả mạnh vào mặt tôi, khiến tôi bàng hoàng tỉnh giấc.
Phải mất một lúc thì tôi mới tỉnh táo hoàn toàn.
Lệ Duy đứng trước mặt liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt kia rõ ràng chẳng thân thiện chút nào.
"Mau dậy đi, xác sống đã bao vây nơi này rồi!"
Vừa nghe đến xác sống thì tôi liền lập tức tỉnh ngủ, vội vàng mang giày và mặc áo khoác vào.
"Phải làm sao đây? Liệu cánh cửa kia có thể chịu đựng được bao lâu nữa?"
Tôi theo chân Lệ Duy đi đến cửa chính, vừa đi đến nơi thì tôi liền thấy Tư Kiều đang bấu víu vào tay Hồng Sâm nũng nịu hỏi, khiến da gà toàn thân của tôi đều nổi lên.
Thế nhưng cũng thật thần kỳ, Tư Kiều vậy mà đêm qua không hề rời khỏi đây.
Chẳng lẽ do tôi không chịu đi cùng cô ta, nên cô ta mới không thể rời đi chăng?
Dù sao thì chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là cánh cửa sắt mà đêm qua chúng tôi còn nghĩ rằng nó rất chắc chắn hiện tại đã xuất hiện một vết nứt cực kỳ lớn, những con xác sống kia đang cào vào vết nứt đó tạo ra một lỗ hổng nho nhỏ vừa đủ để bọn chúng cho tay vào.
Hồng Sâm nghiêm mặt nói: "Chúng ta phải tìm cách rời khỏi đây thôi!"
Lệ Duy quay đầu nhìn Hồng Sâm, nhíu mày hỏi: "Bằng cách nào? Cửa chính đã bị bao vây, cửa thoát hiểm thì bị khoá.
Chưa kể đến việc liệu chúng ta có phá cửa ra ngoài được không, chỉ cần nghĩ đến có bao nhiêu tên xác sống ở ngoài kia thì tôi chỉ muốn được chết toàn thây ở trong này!"
Trần Giám nhếch miệng cười, đoạn châm biếm nói: "Tôi cứ tưởng cô mới là người muốn rời khỏi đây nhất!"
Lệ Duy trợn mắt nhìn Trần Giám, mặc dù cậu ta không tiếp tục cười nhưng ánh mắt nhìn Lệ Duy cũng đã không còn chút thân thiện nào.
Lệ Duy cũng quay đầu lườm lại, tôi đứng giữa hai người họ mà cứ tưởng như nhìn thấy hàng loạt tia lửa điện xẹt xẹt chạy qua trong không trung.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa! Hiện tại chúng ta phải đoàn kết một lòng thì mới có thể sống sót cùng rời khỏi đây! Trần Giám, cậu đi thu dọn các loại thức ăn và nước uống có thể dùng được.
Lệ Duy, cậu phụ trách dẫn đường.
Hạ Thanh và Tư Kiều, hai cậu cứ đi theo sau tôi là được!"
Lệ Duy vừa nghe xong còn định lên tiếng bất mãn đôi câu thì vết nứt trên cửa oang một tiếng biến thành một cái lỗ lớn.
Một tên xác sống trèo vào bên trong qua cái lỗ kia, nhe nanh múa vuốt với chúng tôi.
Sau đó một tên, hai tên, rồi ba tên...!bọn xác sống cứ thế lũ lượt kéo vào.
Hồng Sâm nhìn thấy cảnh này lập tức quay đầu kéo bọn tôi bỏ chạy.
Chúng tôi vội vàng chạy theo sau lưng Lệ Duy đến chỗ cánh cửa kia.
Đúng như lời cô ấy nói, cánh cửa này đã bị người khác dùng ổ khóa khóa lại, muốn mở ra cũng không phải dễ dàng.
Thế nhưng xác sống đã đuổi đến phía sau, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào ngoài việc phá cửa.
Cả năm người chúng tôi cùng lúc dùng sức tông vào cánh cửa kia, chẳng mấy chốc lỗ khoá đã bung ra, cánh cửa bằng sắt nặng nề rơi xuống đất.
Phía bên ngoài là một con hẻm nhỏ, tuy rằng xác sống không nhiều nhưng cũng bị tiếng động phát ra từ cánh cửa kia kích thích rồi xông đến chỗ chúng tôi, còn ở phía sau xác sống đã tràn đến như thác lũ.
Trước sau đều là địch, năm người chúng tôi nhìn trước nhìn sau cuối cùng chỉ có thể lựa chọn chạy về phía trước.
Trên đường tôi nhặt lấy một thanh sắt rồi vừa chạy vừa đánh vào người bọn xác sống kia túi bụi.
Tuy rằng không thể giết được bọn chúng bằng thứ này, nhưng ít nhiều cũng có thể làm giảm tốc độ của bọn chúng.
Xác sống đuổi theo sát nút phía sau, chúng tôi vừa chạy vừa thở hồng hộc.
Lúc này tôi bỗng nhiên nhớ tới cái thân thể lúc trước của mình, tuy rằng có hơi đẫy đà một chút, nhưng so ra không hề yếu ớt như bây giờ, mới vận động có một chút đã thở đến đứt hơi.
Nếu không phải có Hồng Sâm quay lại kéo tôi chạy về phía trước, chắc chắn tôi đã sớm bị mấy tên xác sống kia xé xác rồi!
Thế nhưng có những thứ trời đã định