Khi tôi mở mắt ra thì khung cảnh trước mắt đã không còn là cảnh tượng hoang tàn đổ nát, mà thay vào đó là trần nhà dát vàng, chướng rũ màn che, đệm êm chăn ấm,...!làm cho tôi suýt chút nữa đã tưởng rằng bản thân đã xuyên không lần nữa.
Tôi có chút hoảng loạn quay đầu muốn tìm kiếm thứ gì đó quen thuộc, thế nhưng vừa xoay đầu thì tôi liền nhìn thấy gương mặt vừa thân thuộc lại vừa có chút xa lạ đang ở gần trong gang tấc.
Mi mắt của người ấy nhắm chặt, hơi thở đều đều, bờ môi khẽ cong lên.
Có vẻ là một giấc ngủ rất an tường!
Tôi khẽ khàng đưa tay lên chạm nhẹ vào mi mắt của em ấy.
Xúc cảm mềm mại từ đầu ngón tay chạy dọc theo các sợi thần kinh loanh quanh hướng về đại não, trong thoáng chốc khiến tôi cảm thấy tê dại, cả người như có một luồng điện đang âm ỉ chạy qua.
Cảnh Mặc bị tôi làm phiền những chỉ cựa mình chứ không thức giấc.
Tôi che miệng cười thầm, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một ý nghĩ xấu xa.
Tôi dùng ngón trỏ chọt chọt vào gò má em ấy, sau đó lại chọt chọt lên mũi, rồi đến môi.
Vừa chọt như thế tôi lại vừa cười, cảm thấy bản thân tự chơi đến quá ư là vui vẻ!
Chọt chọt xong rồi lại biến thành vẽ vẽ.
Trong đầu tôi lúc này ngón tay đã biến thành cọ vẽ tự bao giờ.
Tôi men theo từng đường nét trên gương mặt của Cảnh Mặc để vẽ nên một bức chân dung sống động.
Bắt đầu từ chân mày này, rồi đến khoé mắt này, đến sóng mũi này, và môi này.
Tất cả đều xinh đẹp và hoàn mỹ đến nỗi không một từ ngữ nào có thể diễn tả được.
Ngón tay tôi dừng trên đôi môi của Cảnh Mặc, suy nghĩ trong đầu như những chùm pháo hoa đang nổ tung.
À, thì ra là thế!
Tôi cảm thấy toàn thân bỗng chốc tê dại.
Nhìn gương mặt gần đến nỗi chỉ cần rướn người đến một chút là có thể chạm đến, tôi bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ! Thế nhưng tôi lại tự an ủi bản thân rằng, tình yêu chưa bao giờ có lỗi.
Nhưng vừa nghĩ xong câu này thì tôi lại xấu hổ ôm mặt, nghĩ rằng, bản thân đã lớn đến nhường này rồi thì sao có thể làm thế với một đứa trẻ?
Tôi xấu hổ đến mức lăn qua lộn lại, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn như một mớ bòng bong.
Cũng ngay lúc này, hành động quá khích của tôi khiến Cảnh Mặc thức giấc.
Em ấy vươn vai, chép miệng, sau đó rất tự nhiên mà quàng tay qua ôm lấy tôi.
Tôi sững người, toàn thân như hoá đá.
Tôi khẽ liếc mắt nhìn em, giả vờ tự nhiên, hỏi: "Hình như em ngủ ngon lắm hả?"
Cảnh Mặc vẫn còn đang ngáy ngủ.
Em ấy trầm giọng "ừ" một tiếng để trả lời, sau đó thân người lại nhích đến gần tôi hơn, xem cơ thể tôi như một cái gối ôm rồi ôm lấy.
Sau chừng một phút, thấy tôi không nói gì, dường như em ấy nghĩ rằng câu trả lời lúc nãy có hơi qua loa nên nói thêm mấy chữ: "Đêm qua là lần em ngủ ngon nhất trong suốt mấy năm nay."
Nghe xong câu này tôi chợt cảm thấy lòng mình như chùn xuống.
Tôi đưa tay vuốt mái tóc đen dày ngắn củn cỡn của em, dịu dàng nói: "Hay là em ngủ thêm tí nữa, trời cũng còn chưa sáng."
Cảnh Mặc rúc vào hõm cổ tôi ậm ừ gì đó tôi nghe không rõ, nhưng được một lúc sau em ấy đã ngồi dậy, vừa quyến luyến nhìn tôi vừa nói: "Em phải thức dậy rồi, còn nhiều việc phải xử lý lắm.
Nếu chị mệt thì cứ ngủ thêm chút nữa cũng được, ở đây rất an toàn."
Tôi nhìn mấy thứ trang trí xa hoa trong phòng, không hề có bất cứ sự nghi ngờ nào đối với hai chữ "an toàn" mà Cảnh Mặc nói.
Thế nhưng tôi cũng không muốn tiếp tục ngủ nữa, vì dù sao thì tôi cũng đã ngủ li bì suốt mấy năm.
Tôi chống người ngồi dậy, lúc này Cảnh Mặc cũng đã chỉnh trang xong, chuẩn bị ra ngoài.
Khi em ấy quay đầu thấy tôi cũng đang chuẩn bị bước xuống giường, em ấy nói: "Nếu chị muốn ra ngoài thì đợi một lát, để em nói Mạc Lăng dẫn chị đi."
Tôi vừa định xỏ giày thì nghe thấy câu này, trong đầu bỗng hiện