Bên trong bệnh viện vẫn còn nhiều thứ ngổn ngang, tuy nhiên có thể thấy mọi thứ đã hoàn thành được hơn chín mươi phần trăm rồi, chẳng bao lâu nữa là có thể đưa vào sử dụng.
"Ở bên này anh tính đặt ba mươi giường, bên kia là khu vực khử độc, bên đó là khu cấp cứu.
Nhưng mà nếu tính đến thực tế thì hình như không khả thi lắm, cảm giác vẫn còn thiếu thiếu gì đó."
Vĩnh Hy vừa chỉ tay vừa miêu tả về những ý định trong đầu.
Tôi không hiểu gì nên chỉ có thể yên lặng lắng nghe, còn Mạc Lăng suy nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ nên thêm vào khu vực khám bệnh thông thường.
Tuy rằng hiện tại do ảnh hưởng của virus mà hệ miễn dịch của mọi người đã mạnh hơn, khó có thể bị nhiễm các loại bệnh cảm sốt thông thường như trước kia.
Thế nhưng vạn vật đều sẽ tiến hóa, biết đâu một ngày nào đó trong tương lai con người sẽ lại mắc phải các loại bệnh đó thì sao."
Vĩnh Hy nghe xong liền gật gù đồng ý, tôi cũng không ngoại lệ.
Mặc dù đã đọc rất nhiều truyện thể loại này và các tác giả cũng có miêu tả y như thế, nhưng mọi thứ rồi sẽ biến đổi theo thời gian, thế nên không thể nói chắc chắn được điều gì.
Mạc Lăng đi quanh một vòng, sau đó nói tiếp: "Thêm một khu cách ly cho người bị nghi ngờ nhiễm virus mạt thế nữa.
Nơi đó chắc chắn phải cách ly và cách biệt, đồng thời phải đủ cứng cáp.
Nếu có thể thì nên thêm hệ thống tự động tiêu diệt, phòng trường hợp người bị nhiễm biến thành xác sống siêu cấp."
Vĩnh Hy lại gật đầu, sau đấy vẫy vẫy tay với một người ở gần đó.
Khi người ấy chạy đến Vĩnh Hy liền lặp lại tất cả những gì Mạc Lăng đã nói cho người đó ghi vào một cuốn sổ tay.
Hai người lại bàn bạc thêm một lúc thì Vĩnh Hy liền cùng với đội xây dựng bắt tay vào việc, còn Mạc Lăng thì dẫn tôi rời đi, nói rằng muốn đưa tôi đến khu quân sự.
"Sau khi hoàn thành xong bệnh viện bọn chị định sẽ xây dựng thêm một khu hành chính, nếu em có hứng thú thì có thể đến đó phụ giúp."
Tôi mỉm cười gật đầu, vu vơ nói: "Nghe có vẻ chuyên nghiệp quá nhỉ! Nhưng mà trước đây em chưa từng làm bất cứ công việc nào giống như thế nên em không chắc bản thân sẽ làm tốt."
Mạc Lăng cười, dáng vẻ suy tư đáp: "Ai ai rồi cũng có lần đầu mà! Chị tin em chắc chắn sẽ làm tốt!"
Nhìn nụ cười động viên của Mạc Lăng, bỗng dưng trong lòng tôi dâng lên một nỗi bồi hồi xúc động.
Đã sống gần nửa đời người rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhận được sự tin tưởng không điều kiện như thế.
Tôi quay đầu sang nơi khác để giấu đi chút cảm xúc khác lạ trong lòng, vờ nói: "Chị lại nói quá rồi!" Thế nhưng trong lòng tôi quả thật đang cân nhắc.
Thời thế hiện nay đã khác, có vẻ một công việc hậu phương an nhàn lại thích hợp với tôi hơn.
Chúng tôi tiếp tục vừa đi vừa trò chuyện câu được câu chăng, chẳng mấy chốc đã đi đến trước khu quân sự.
Đây là một tòa nhà biệt lập, xung quanh có rất nhiều người mặc đồng phục cầm súng đi qua đi lại, trông rất nghiêm ngặt.
Mạc Lăng nói: "Trước đây nơi này đã từng bị kẻ địch gài bom một lần, vì thế nên chúng ta mới phải thận trọng như vậy."
Nói xong Mạc Lăng bỏ tay tôi ra rồi đi về phía trước.
Có một người đàn ông vạm vỡ khác nhìn thấy Mạc Lăng đang bước về phía bên đó thì cũng quay người bước về phía chị.
Nhìn dáng vẻ thì đây có lẽ là thủ lĩnh của đám người mặc đồng phục kia.
Hai người họ to nhỏ nói với nhau gì đó, ánh mắt còn không ngừng liếc về phía tôi.
Sau một lúc trò chuyện, người đàn ông gật gật đầu rồi nhắm nghiền mắt lại, trong miệng lẩm nhẩm nói mấy chữ.
Những người đàn ông mặc đồng phục xung quanh dường như đã nhận được tín hiệu từ vũ trụ, đồng loạt quay đầu nhìn tôi.
Tiếp đó hai người đang đứng ở cổng trước đột nhiên đi dạt sang hai bên, hai tay giơ lên cao rồi hạ xuống, cảm giác giống như bọn họ đang vén thứ gì đó xuống.
Tôi khó hiểu nhìn bọn họ rồi lại nhìn Mạc Lăng.
Chị ấy vẫn cứ cười cười chạy lại nắm tay tôi, sau đó kéo tôi đi vào bên trong toà nhà.
Khi đã đi vào rồi, tôi lại quay đầu nhìn hai người nọ.
Chỉ thấy hai người lúc nãy đã trở về vị trí ban đầu, đồng thời dang hai tay ra cùng