Tiếng động càng lúc càng lớn, tiếng người la hét cũng càng lúc càng dữ tợn.
Tôi đứng trước đại sảnh ngoảnh đầu, thấp thoáng có thể nghe mấy câu đại loại như: "Chạy mau, chạy mau, chúng nó ở ngay phía sau kìa!", "Á, á, đừng có kéo, tôi không chạy được!", "Còn vác theo cái bọn đó làm gì? Chỉ tổ phiền phức!"
Phía sau còn nhiều nhiều câu khác, có người hoảng sợ, có người thâm hiểm, nhưng tựu chung lại là: mau chạy thoát thôi, người phía sau thế nào mặc kệ!
Tôi cũng chẳng biết tôi đứng ở đây là đang chờ đợi điều gì, có thể là đang đợi mấy người kia chạy xuống nói một câu: "Làm ơn cưu mang tôi với!", hay là đang đợi để đuợc nhìn thấy những người đó cấu xé giết hại lẫn nhau.
Có lẽ tôi điên rồi, hoặc vốn dĩ bản chất của tôi chính là như vậy.
Bỗng nhiên nhớ đến một đoạn thời gian nào đó trong quá khứ, tôi bất giấc nhoẻn miệng cười, lòng tự nhủ rằng: vốn dĩ ngay từ đầu tôi đã chẳng phải là một con người tốt đẹp gì rồi!
Nghĩ rồi tôi lại thầm tự cảm thấy quá đúng, vì thế tôi đứng khoanh tay, ánh mắt như đang xem một trò hề nhìn về phía phát ra tiếng động.
Rất nhanh tiếng la hét truyền đến không còn đơn thuần là tiếng người chạy trốn nữa, mà thay vào đó là âm thanh của sự ích kỷ, sự nhẫn tâm tàn ác của con người.
Những tiếng thét đau đớn nối tiếp nhau vang lên, tiếng mắng chửi phẫn nộ cũng theo đó mà vọng tới.
"Sao ông có thể làm như thế? Đó là con ruột của ông đó!"
"Bà muốn con hay muốn chết? Không có đứa này thì còn đứa khác, mất mạng rồi thì còn cái gì nữa đâu! Đi thôi, đi mau, đừng để con mình chết vô ích!"
Người đầu tiên chạy xuống đuợc đại sảnh chính là cặp vợ chồng này.
Người phụ nữ trên ba mươi tiều tụy vì mới sinh con, còn chưa bế trên tay được mấy ngày đã bị người chồng nhẫn tâm vứt vào giữa bầy xác sống.
Người vợ đau đớn thẫn thờ ngồi dưới đất, nước mắt như mưa không ngừng tuôn ra.
Ấy thế mà người chồng bên cạnh lại chỉ biết đến mạng sống bản thân, vừa nhìn thấy tôi đã như bắt đuợc vàng, vội vã chạy đến quỳ bên chân tôi, gương mặt lấm lem nở nụ cười bẩn thỉu vô cùng thảm thiết nói rằng: "Cứu chúng tôi với! Làm ơn!"
Tôi liếc xuống nhìn người đàn ông thân cao thước chín cơ bắp cuồn cuộn rồi lại quay đầu nhìn người phụ nữ nhỏ bé phía sau lưng gã ta, trên gương mặt tôi không bày tỏ bất cứ cảm xúc nào, miệng chỉ "à" một tiếng cho qua chuyện.
Gã đàn ông nghe được lời này của tôi thì như được đại xá mà vội vàng dập đầu cảm ơn.
Tôi vẫn không nói lời nào, thế nhưng trong lòng đã đốt lên một ngọn lửa.
Người thứ ba rồi thứ tư nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.
Lần này là một kẻ ốm yếu bệnh hoạn đi cùng với một điều dưỡng, hai người dìu dắt nhau mà đi, vậy mà cũng chạy nhanh ra phết!
Sau đó, những người khác lần lượt chạy xuống, tôi đếm đi đếm lại, cuối cùng vừa vặn thiếu mất bảy người.
"Còn bảy người nữa đâu?"
Nghe lời tôi hỏi, tất cả những người có mặt đều quay đầu ngơ ngác nhìn nhau.
Gã đàn ông cơ bắp chạy xuống đầu tiên khép nép tiến đến gần tôi ngập ngừng hỏi: "Bảy người nào ạ?"
Có vẻ hiện tại gã ta đã xem tôi là cứu tinh rồi nên mới nói chuyện cung kính đến thế, đợi đến một lát nữa sẽ thay đổi liền thôi!
Tôi không chút kiên