Hoắc Nhung đành phải nhận bánh quả hồng, lúc này bà bảy mới vui trở lại, cầm lấy kích cỡ của Hoắc Nhung mà Lưu Quế Hương đo được, rồi hai người cùng nhau bắt đầu làm quần áo.
Hai người ngồi trên giường cắt vải may quần áo cho Hoắc Nhung, Hoắc Nhung ngồi bên cửa sổ một bên ăn bánh quả hồng một bên giúp đỡ, nghe mẹ với bà bảy nói chút chuyện nhà, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài.
Trương Thúy Nhi còn chưa giặt quần áo xong, người ở mãi trong phòng không ra ngoài, đoán rằng vẫn còn đang giận dỗi.
Trong nhà không còn ai khác, bà bảy nói cha Hoắc Ni bắt đầu đi làm việc, tranh thủ trước tết kiếm thêm ít công điểm, hai em trai Hoắc Ni mới sáng sớm đã ra ngoài chơi, chắc tới giờ cơm mới về.
Còn Hoắc Ni cũng không biết đi làm gì, sáng sớm hôm nay cũng ra ngoài, giờ chưa về.
Bận rộn cho tới giờ làm cơm trưa, Lưu Quế hương mới duỗi người thả lỏng xương khớp, thu thập đồ vật chuẩn bị về nhà, bà bảy giữ hai mẹ con ở lại ăn cơm, nhưng làm sao Lưu Quế Hương có thể đồng ý, nói trong nhà còn chờ bà về nấu cơm, hai mẹ con phải nhanh chóng về.
Bà bảy đưa hai người tới cửa, cho rằng Hoắc Nhung thích ăn bánh quả hồng, lại đưa một quả cho cô, Hoắc Nhung không lấy liền nhét vào túi cô, sau liền quay đầu trước khi Hoắc Nhung lấy ra đóng cửa lại.
Hoắc Nhung á khẩu không trả lời được nhìn mẹ, vẻ mặt Lưu Quế Hương cũng đầy bất đắc dĩ.
"Cho con thì con cầm đi, mẹ làm phiền bà bảy một hồi, nhân lúc này đưa cho bà chút đồ."
Nhờ người ta giúp khẳng định không thể nhận không, Lưu Quế Hương đã sớm chuẩn bị tốt đồ đưa cho bà bảy, hiện tại thêm chút cũng không có gì.
Lúc này Hoắc Nhung mới thoải mái nhận, đem cái bánh hồng trong tay cho Lưu Quế Hương.
"Mẹ, mẹ cũng nếm thử đi, bánh quả hồng này ngọt lắm."
Cái này với bánh quả hồng sản xuất hàng loạt trong trí nhớ Hoắc Nhung hoàn toàn bất đồng, bánh được phơi nắng thủ công, lượng đường cao, ngọt như mật, Hoắc Nhung chỉ ăn một cái, còn một cái không nỡ ăn, cất trong túi, nghĩ về cho mẹ ăn nhưng bà bảy lại cho thêm một cái.
Cô đưa cho Lưu Quế Hương, Lưu Quế Hương không muốn: "Con giữ lại tự mình ăn đi, thích thì mẹ xem nhà ai bán, mua cho con một ít."
Hoắc Nhung chia bánh quả hồng thành hai nửa, đem phần thịt bên trong vàng óng trong suốt tới bên miệng Lưu Quế Hương: "Mẹ mau thử một miếng, thật sự ăn rất ngon."
Lưu Quế Hương bị cô làm cho bó tay, cười nếm một miếng: "Con đứa nhỏ này, được rồi, mau ăn đi, cứ như trẻ con vậy."
Hai người nói nói cười cười về nhà.
Bên kia bà bảy vừa vào nhà, Trương Thúy Nhi liền từ trong phòng đi ra.
Thím ta vừa định ra nấu cơm, nghe được mẹ chồng đưa người ra cửa, đứng ở cửa không nhúc nhích, kết quả nghe được chuyện bà tặng bánh quả hồng, vốn đã không thoải mái trong lòng giờ càng thêm bực tức.
Nếu là đứa bé của phòng lớn, mẹ chồng đối tốt với bọn họ thím ta cũng đồng ý.
Nhưng đây là họ hàng khác chi, mẹ chồng đau lòng như với cháu gái mình, trong lòng thím ta sao có thể thoải mái cho được.
Cố tình mẹ chồng không nói một tiếng chuyện làm quần áo đã đồng ý, không phải định làm thím ta không thoải mái sao? Nếu bà cụ nhàn như vậy, sao không làm cho cháu trai cháu gái bộ quần áo? Chịu khó làm việc cho người ta như vậy có ích lợi gì? Về sau còn không phải bọn họ nuôi dưỡng!
Còn mang bánh quả hồng cho người ta ăn! Đồ tốt như vậy bà cũng bỏ ra được!
Ngoài miệng Trương Thúy Nhi chưa nói cái gì, nhưng trong lòng một đống lớn ý kiến, biểu tình trên mặt không quá đẹp, vốn dĩ bà bảy vô cùng vui vẻ, vừa nhìn thấy gương mặt mẹ kế Trương của thím ta, lại tức giận.
"Cô căng mặt cho ai xem!"
Tuy rằng trong lòng Trương Thúy Nhi bất mãn, nhưng không dám nói gì trước mặt mẹ chồng, kéo khóe miệng bày ra gương mặt tươi cười nhưng rất khó coi, cố ý nhỏ giọng hỏi: "Chỗ mẹ còn bánh quả hồng không?"
Khóe mắt bà bảy nâng lên, đã biết thím ta muốn nói cái gì, nhìn xéo Trương Thúy Nhi nói: "Làm sao hả? Chỗ tôi có thứ gì tốt phải nói một tiếng với cô sao?"
Trương Thúy Nhi bị bà nói cho đỏ mặt, nhưng không muốn từ bỏ như vậy, ngập ngừng tiếp tục nói: "Mẹ nói đùa, con sao dám, con nghĩ Táo Sinh đã lâu không được ăn bánh quả hồng, chắc sẽ muốn ăn."
Táo Sinh là em trai nhỏ tuổi nhất của Hoắc Ni, năm nay 8 tuổi, bà bảy vẫn rất thương đứa cháu này, Trương Thúy Nhi lấy Táo Sinh ra nói, còn không phải là muốn bà bảy thương đứa cháu nhà mình nhiều hơn để không mang đồ cho người ngoài hay sao?
Bà bảy tức giận tới bật cười, càng cảm thấy cô con dâu này bụng dạ hẹp hòi.
"Cô yên tâm, tất nhiên tôi sẽ không bạc đãi cháu tôi, cô không cần ở đây trong tối ngoài sáng nhắc nhở tôi.
Tôi già rồi nhưng không có hồ đồ."
Trương Thúy Nhi ngấm ngầm hại người, bà bảy một chút cũng không mơ hồ,