Người đàn ông vừa tới gần, tất cả người xung quanh đều bắt đầu nói thì thầm, đứa bé nhào vào trong ngực người đàn ông lại hoảng sợ quá mức vẫn đang khóc, ồn ào làm người này nghe nửa ngày, lại không nghe được cái gì.
Hơn nửa ngày mới làm rõ được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông nghe nói mẹ ruột mình thiếu chút nữa bị hạt dẻ nghẹn chết, trán toát mồ hôi vì sợ hãi, đem bà cụ xem xét kiểm tra một phen từ trên xuống dưới, không ngừng hỏi bà có chuyện này hay không.
Bà cụ nhìn Hoắc Nhung há mồm muốn nói chuyện, lại giống như bị hạt dẻ làm bị thương cổ họng, nói không ra tiếng.
"Mau cảm ơn cô gái này và chàng trai này đi, nếu không có hai người họ, hôm nay bà cụ liền nguy hiểm rồi, hai người bỏ sức nửa ngày, cuối cùng mới đem bà cụ cứu về được." Có người hảo tâm nhắc nhở nói.
Lúc này người con trai mới để ý tới tay mẹ mình còn đang nắm tay người ta, quay qua Hoắc Nhung và Hoắc Tam Hưng khom lưng: "Cảm ơn hai đồng chí nhỏ đã cứu mẹ tôi, nếu không có hai người, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Cảm ơn, cảm ơn!"
Hoắc Tam Hưng không nghĩ tới biện pháp của Hoắc Nhưng hữu dụng như vậy, thấy người này không ngừng cảm ơn, vội xua tay để người này đừng khách khí.
Hoắc Nhung lại nhìn bà cụ, nói: "Có khả năng cổ họng bà bị thương, vẫn nên đưa bà đi Sở Vệ sinh nhìn một cái."
Người con trai gật gật đầu, cảm kích Hoắc Nhung nói hai tiếng cảm ơn.
Người này ngồi xổm xuống cõng bà cụ muốn đi, bị bà cụ nắm lấy quần áo, chỉ vào Hoắc Nhung há mồm a hai tiếng.
Người con trai hiểu rõ ý tứ mẹ mình, cõng bà tới trước mặt Hoắc Nhung.
"Tôi tên Đặng Hướng Văn, hai đồng chí nhỏ có thể cho tôi biết tên không? Đại ân không lời nào nói hết được, hai người cứu mẹ tôi tôi không có gì tốt để báo đáp, mời mọi người bữa cơm rau dưa vậy."
Bên cạnh chính là nhà ăn lớn công xã, vừa hay bây giờ là giờ cơm, mời ân nhân đi vào ăn một bữa cơm, cũng coi như là một chút tấm lòng của mình.
Hoắc Nhung không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
Cô cũng là vừa vặn gặp phải, với phương pháp cấp cứu Heimlich có điểm ấn tượng, đổi thành cái khác, khẳng định cô liền không có cách, cho nên thật sự chỉ là trùng hợp, có thể cứu bà cụ cũng xem như chuyện tốt, ăn cơm chắc chắn không cần.
Lưu Quế Hương cũng đứng ra nói: "Có thể giúp đỡ trong lòng chúng tôi rất vui vẻ, ăn cơm thì không cần, chúng tôi còn có việc nữa, anh nhanh đưa mẹ mình đi Sở Vệ sinh khám trước đi!"
Vài người thay phiên từ chối, Đặng Hướng Văn cõng mẹ mình cũng không kiên quyết mời bằng được, không có biện pháp, chỉ phải từ bỏ, nhưng vẫn muốn biết tên hai người, nói về sau nếu có cơ hội, nhất định phải mời bọn họ ăn một bữa cơm, báo đáp bọn họ thật tốt.
Nói xong cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng cõng bà cụ kéo đứa nhỏ đi.
Bọn họ vừa đi, người vây quanh cũng tan, không ít người dựng ngón tay cái khen Hoắc Nhung một cái, Hoắc Tam Hưng thấy người đi gần hết, cũng tới trước mặt Hoắc Nhung, xoa xoa đầu cô.
"Không tệ nha, chiêu lợi hại như vậy học ở đâu, anh không biết ấn hai cái dưới ngực còn có thể cứu người!"
Tuy rằng toàn bộ quá trình anh đều nghe Hoắc Nhung chỉ huy, nhưng trong lòng không biết gì, cũng không nghĩ tới có thể thật sự cứu người, lúc này được người khen lại, trong lòng cũng rất hạnh phúc.
Hoắc Nhung đánh trống lảng: "Có thể là nhìn thấy trên sách nào đó? Quên rồi."
Lưu Quế Hương cũng vỗ ngực, có chút nghĩ mà sợ: "Về sau chuyện này con cũng không nên tùy tiện tiến lên, vừa rồi mặt bà cụ đều trắng thành như vậy, mẹ sợ nếu cứu không được, vậy phải làm sao!"
Ngược lại bà không phải không khuyến khích con gái mình làm việc tốt, nhưng việc tốt này khẳng định cũng phải khả năng cho phép mới được, nếu hôm nay không cứu được bà cụ, ngược lại trì hoãn thời gian, vậy liền phiền toái.
Hoắc Nhung gật đầu nghe lời: "Mẹ, người yên tâm, con chắc chắn cân nhắc khả năng."
Cô quả thật không cách nào nói vừa khéo, nếu đổi thành tình huống khác, để cô cứu bà ấy cũng không chắc có cách a.
Lưu Quế Hương nghĩ nghĩ rồi thay đổi cách nói: "Thế nhưng con gái mẹ thật lợi hại, cứu người chính là việc rất tốt nha, trở về mẹ phải cùng cha con nói về chuyện này."
Ba người vừa đi vừa nói quay về chỗ Tống Yến Lan.
Thời điểm Hoắc Nhung chạy đi Tống Yến Lan muốn đi cùng, thế nhưng đồ họ mua còn chất ở cửa nữa, không thể không có người nhìn, cho nên chỉ có thể đứng ở bên ngoài lo lắng suông, bây giờ thấy sự việc được giải quyết, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi lớn.
"Chuyện này thật đột ngột, con chưa hồi phục tinh thần, Tiểu Dung lập tức chạy tới, may mà em ấy hiểu, đổi thành con, cũng chỉ có thể đứng yên mà sốt ruột."
Chị cầm hạt dẻ trong tay, tiếp tục nói: "Không nghĩ tới hạt dẻ ngọt ngào này dọa người như vậy, ngược lại làm người khác không dám ăn."
Hoắc Nhung cười tủm tỉm lấy hạt dẻ mình ném vào tay chị dâu về, lột hai cái đưa cho Lưu Quế Hương.
"Đừng lo lắng, nhai chậm rãi ăn, khẳng định không có việc gì."
Nói xong còn thuận tiện ném một hạt vào miệng mình, mắt khi ăn đều nhắm tít lại.
Tống Yến Lan bị động tác của cô chọc cười, dứt khoát đem một bao hạt dẻ đưa cho cô.
"Vậy đều cho em, em ăn từ từ."
Chuyện đột ngột này cuối cùng cũng kết thúc, Lưu Quế Hương vỗ đầu một cái nhớ ra mình tới làm cái gì, cũng không rảnh nói lại việc này, kêu Hoắc Tam Hưng dọn đồ lên xe bò, bọn họ về nhà sớm một chút.
Lúc tới có Trương Thúy Nhi, mọi người đều ngượng ngùng biểu lộ vui vẻ, trở về cũng chỉ có nhà bọn họ, lại xảy ra chuyện lớn nhu vậy, một nhóm người trên đường đi đều đang nói chuyện, hăng hái tới mức về đến nhà cũng chưa dừng lại.
Hoắc Đại Thành và Hoắc Nhất Minh mang hai đứa nhỏ chơi trong sân, từ xa nghe được tiếng nói chuyện của mấy người sang sảng, Hoắc Đại Thành mở cửa ló đầu ra: "Nhặt được vàng à? Vui vẻ cái gì thế?"
Lưu Quế Hương cười đôi mắt nheo lại: "Nhặt được vàng tính là cái gì, hôm nay con gái cứu mạng người ta đấy!"
Hoắc Đại Thành và Hoắc Nhất Minh nghe thấy đều hứng thú, nhanh chóng đi tới vừa giúp đỡ chuyển đồ, vừa nghe Lưu Quế Hương khoa tay múa chân đem ngọn nguồn sự việc nói một lần.
Hoắc Nhất Minh nghe xong vẻ mặt ngạc nhiên.
"Em gái anh lợi hại ghê, còn hiểu không ít nữa!"
Hoắc Nhung bị mọi người khen đi khen lại như bánh xe, ban đầu còn chút ngượng ngùng, lúc này da mặt cũng không khỏi dày lên, "Ở trong sách nào đó xem qua đi, quên mất rồi."
Hoắc Tam Hưng: "Sao anh không thấy được trong sách nào còn dạy cái này chứ?"
Hoắc Nhị Quân đi ngang qua, không chút do dự vạch trần anh nói: "Em từ khi bắt đầu biết chữ liền ôm sách là ngủ gà ngủ gật, đừng nói trong sách dạy cái này em không thấy, trong sách dù kẹp lá vàng, cũng phải đợi em lục lọi mới thấy được a."
Mọi người tức khắc ồn ào cười ha hả, Hoắc Tam Hưng bị anh ruột trêu chọc cũng không tức giận, cười hì hì nắm một nắm tóc: "Cũng không phải em không muốn xem, còn không phải cầm lên liền mệt rã rời sao? Em không có em gái thông minh, cũng không lường trước mà đọc sách a."
Dù sao chí hướng anh không ở chỗ này, không dựa vào đọc sách trở nên trở nên nổi bật, bị mọi người cười cũng không để ý.
Hoắc Nhung cũng cười vui vẻ cùng cả nhà, thế nhưng cô biết, tuy rằng anh ba đọc sách không tốt, nhưng ở phương diện khác anh rất thông minh, về sau khẳng định không kém, nên ngược lại cô không chút lo lắng.
Đồ mua trở về, Lưu Quế Hương cũng không rảnh rỗi, bà đem đồ sắp xếp phân loại tốt, đem mấy đồ như gương quấn lại, ý đồ việc vui.
Tuy rằng chọn ngày gấp rút, nhưng bọn họ là gả con gái, đồ cần chuẩn bị không tính nhiều, ngày nay cũng không coi trọng làm lớn thế nào, muốn làm cũng không được.
Liền mua chút kẹo trái cây gì đó, phát cho hàng xóm họ hàng hai viên, hưởng chút không khí vui mừng là được.
Lần này Hoắc Nhất minh trở về mang cho nhà không ít đồ, đều là hàng bán chạy trong thành phố, lấy một ít tới hiếu thuận cha mẹ, còn lại đều chuẩn bị cho Hoắc Nhung, biết Hoắc Nhung đính hôn, kẹo trái cây anh đã sớm mua trong thành phố, ước tính tràn đầy một túi, đủ phát cho bà con.
Anh chỉ có một em gái, khi còn nhỏ vừa làm anh vừa làm cha nuôi nấng cô thành một thiếu nữ, tình cảm ban đầu rất rốt.
Huống chi đây là việc lớn cả đời của em gái, anh làm anh trai tất nhiên muốn để bụng chút mới được.
Tống Yến Lan làm chị dâu, tặng Hoắc Nhung một bộ quần áo mới, không phải áo bông may thủ công trong thôn, mà là một chiếc áo khoác bằng vải nỉ chiều dài vừa phải màu hồng phấn, khi chị lấy ra, Lưu Quế Hương liếc mắt một cái đã thấy đây là thứ tốt, sờ chất vải líu lưỡi: "Cái này phải tiêu không ít tiền đi?"
Bộ quần áo này gần như tốn hết hai ba tháng tiền lương của Tống Yến Lan, nhưng chị không nói, khi chị gả cho Hoắc Nhất Minh, Hoắc Tiểu Dung chỉ là bé gái đang lớn, chị cũng không có anh chị em gì, em gái Hoắc Nhất Minh chính là em gái chị, tự nhiên chị cũng đau lòng.
Huống chi là chị thật lòng yêu thích cô gái Hoắc Tiểu Dung này, xinh xinh đẹp đẹp dịu dàng yên tĩnh, không riêng chị yêu thích, Hoắc Gia Hâm và Hoắc Gia Nhiên cũng thích, chị còn nói qua cùng chồng, nếu là em gái mình thì tốt quá rồi.
"Mẹ, người đừng quan tâm bao nhiêu tiền, chỉ cần Tiểu Dung mặc đẹp là được."
Chị kéo Hoắc Nhung ở bên ngoài vào, cầm quần áo nhét vào lòng Hoắc Nhung.
"Này coi như quà kết hôn chị dâu cho em, em mau thử xem có vừa người không, em với chị cao gần bằng nhau, gầy hơn chị, làn da trắng nõn, chị cảm thấy em mặc chắc chắn đẹp."
Hoắc Nhung vừa thấy quần áo liền biết giá trị không nhỏ, cô không nghĩ tới chị dâu đưa cô đồ quý giá như vậy, trong lòng có chút cảm động, vận mệnh cô thật tốt, xuyên tới gặp được cha mẹ anh trai tốt như vậy không nói, cả chị dâu cũng đau lòng cô như vậy, còn có hai cháu gái cháu trai đáng yêu, sau này cô phải kiếm nhiều tiền, hiếu kính cha mẹ anh trai chị dâu, còn phải mua cho Nhiên Nhiên Hâm Hâm đồ ăn ngon.
Hoắc Nhung đem quần áo mặc vào, áo khoác nỉ này giống như may riêng cho cô, vô cùng vừa vặn.
Đường may kỹ càng, vòng eo cổ áo cũng thu vào hết sức xinh đẹp, màu hồng phấn nếu mặc ở trên người làn da không trắng, không tránh được có chút quê mùa, mặc trên người Hoắc Nhung lại chỉ hiện ra cô trẻ tuổi xinh đẹp, tựa như đóa hoa chớm mở.
"Chị phải nói em mặc rất đẹp, anh em còn bảo mua cái màu xám, màu xám đâu có đẹp như cái này đâu."
Tống Yến Lan bảo Hoắc Nhung xoay hai vòng, khen ngợi không ngớt nói.
Lưu Quế Hương cũng khen hai tiếng, lại nói ánh mắt của con dâu tốt, có thể chọn đồ.
"Quần áo này đẹp hơn cả làm thủ công, trước cất vào, chờ hôm kết hôn rồi mặc."
"Bộ này mặc vào, Hoắc Tiểu Dung khẳng định là cô dâu xinh đẹp nhất." Tống Yến Lan cười nói.
Chị đang nói, mấy anh trai nhà họ Hoắc cũng tiến vào, không tránh khỏi lại khen một lượt, cả đứa bé Hoắc Gia Hâm hơn hai tuổi, cũng ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhung say sưa.
Hoắc Tam Hưng ngồi xổm bên cạnh bé chọc cậu: "Cô nhỏ đẹp không?"
Hoắc Gia Hâm nhìn chằm chằm Hoắc Nhung một hồi lâu, mới dùng sức gật gật đầu: "Đẹp."
Mọi người lại cười lên, trong phòng tiếng cười nói rộn ràng, đột nhiên ngoài cổng truyền đến một tiếng hô.
"Thím Quế Hương, chú Đại Thành, mọi người ở nhà không?"
Lưu Quế Hương nghe ra tiếng con dâu thứ Thúy Hỉ hàng xóm nhà bà bảy, vội mở cửa trả lời: "Ở đây ở đây? Sao thế?"
Năm trước Thúy Hỉ mới gả tới Hoắc gia thôn, trong ngực còn ôm đứa bé mấy tháng nhà cô ấy, lúc này sắc mặt lo lắng, thấy Lưu Quế Hương ở nhà, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.
"Thím mọi người ở là tốt rồi, mau đi nhà chú Đại Sơn nhìn xem, không biết nhà chú ấy ầm ĩ cái gì, trong nhà tiếng vỡ muốn rung trời, hình như còn nghe được tiếng thím Trương khóc nữa.
Cha cháu cùng chồng đều không ở nhà, mẹ cháu đẩy cổng nhà chú ấy còn đóng ở bên trong, liền kêu cháu nhanh chóng tới tìm mọi người đi nhìn xem, ầm ĩ thành như vậy, đừng xảy ra chuyện gì!"
Rốt cuộc Thúy Hỉ là nàng dâu trẻ tuổi, chưa trải qua, thấy hàng xóm ầm ĩ tới mức không