Trước kia Hoắc Nhung từng uống bánh canh, bà nội cô là người phương bắc, tuy rằng sau đó gả xuống phương nam, nhưng thói quen ăn uống trong xương cốt luôn không thay đổi, làm mì rất ngon, khi còn nhỏ Hoắc Nhung rất thích uống bánh canh bà nội làm, nhưng về sau bà nội không còn cô không được uống lại nữa, sau lại trải qua ba năm mạt thế, cô hầu như quên mất hương vị bánh canh như thế nào.
Lúc trước khi Lưu Quế Hương làm canh chua cay, cô cảm thấy có chút giống bánh canh cô từng uống, hôm nay Đảng Thành Quân muốn làm cho cô món bánh canh thật sự, nghĩ mà mong đợi.
Trước kia Đảng Thành Quân làm việc ở nhà cô, lúc nhìn cô còn phải nhìn lén, nếu không bị chị dâu Tống Yến Lan thấy được, nhất định chê cười cô.
Bây giờ hai người kết hôn rồi, trong nhà chỉ hai người bọn họ, Hoắc Nhung cũng không sợ người khác chê cười, quang minh chính đại nhìn chằm chằm Đảng Thành Quân.
Đảng Thành Quân sống hơn hai mươi năm, làm việc gì cũng chưa từng khẩn trương, bị vợ mình nhìn chằm chằm, lại có chút khẩn trương, sau khi múc bột suýt nữa quên mất tiếp theo làm cái gì.
"Nước." Hoắc Nhung cười cong cong đôi mắt nhắc nhở anh một cái, Đảng Thành Quân mới nhớ ra.
Anh thấy Hoắc Nhung cười vui vẻ, không quan tâm chỗ bột kia, chân dài sải bước, đi hai bước đến bên cạnh Hoắc Nhung.
Lập tức Hoắc Nhung cảm giác được nguy hiểm, ý thức được anh muốn làm cái gì, không dám cười, vội vàng đỏ mặt cúi đầu bắt đầu nhóm lửa, ánh mắt thấy Đảng Thành Quân quay trở về mới nhẹ nhàng thở ra.
Cho đến khi cô đốt lửa lên, mới đột nhiên nhận ra vừa nãy Đảng Thành Quân nghi ngờ cô chê cười anh, bèn cố tình hù dọa cô, trừng đôi mắt xinh đẹp.
"Đảng Thành Quân! Anh hù dọa em!"
Anh múc một gáo nước từ từ rót vào trong bột, khuấy đũa rất nhanh, đem bột mì tinh trắng bóc khuấy thành những sợi mì nhỏ.
"Không, thấy em cười rất đẹp, muốn hôn em, sợ em không cho."
Thời điểm anh nói lời này, trên mặt vẫn là biểu tình nghiêm túc kia, hai mắt Hoắc Nhung mở to, quả thực không thể tin được lời này từ trong miệng Đảng Thành Quân nói ra.
Đây vẫn là Đảng Thành Quân cô biết sao? Dùng biểu tình nghiêm trang như vậy, lời nói như thế làm người ta mặt đỏ tim đập.
Hoắc Nhung cảm thấy bản thân bị lừa, Đảng Thành Quân trước kia vừa giỡn liền xấu hổ, tám phần là giả trang.
Hoắc Nhung rơi vào thế yếu, không dám tùy tiện nói nữa, nhưng đôi mắt không rời khỏi người anh.
Lúc anh làm việc, có sức quyến rũ nói không được, hầu hết tất cả vẫn là làm món Hoắc Nhung muốn ăn, khiến ánh mắt người khác thay đổi.
Hai vợ chồng phối hợp làm việc không biết mệt, cảm thấy chẳng mấy chốc, cơm đã xong.
Cuối cùng Đảng Thành Quân đem trứng gà đánh tan đổ vào nồi, đảo hai cái liền kêu Hoắc Nhung dập lửa.
"Xong rồi, ăn cơm thôi."
Mũi Hoắc Nhung đã ngửi được mùi bánh canh thơm phức làm người chảy nước miếng, nhanh chóng dùng tro phủ lên lửa, sau đó rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Bánh canh nóng hầm hập bày trước mặt, ký ức Hoắc Nhung lại quay trở về, màu sắc hương vị so với món bà nội làm trong ký ức cô dường như không sai biệt lắm.
Miếng cà chua nhỏ màu đỏ, cục bột nhỏ trắng, trứng gà vàng nhạt cùng hành lá xanh biếc.
Hoắc Nhung hít một hơi, hỏi: "Mùa này có cà chua sao?"
Hiện tại không phải mùa cà chua, trước đến giờ Hoắc Nhung chưa ăn qua thứ này.
Đảng Thành Quân đưa cho cô một thìa sứ: "Anh tự trồng mấy hạt, lấy đồ che lại, lớn lên cũng được, có thời gian đưa em đi xem."
Hoắc Nhung gật đầu, nhận cái thìa bắt đầu ăn cơm.
Trong bánh canh không có sa tế, nhưng trong đó anh thả hồ tiêu, lại thêm chút giấm, ăn vào chua chua cay cay, làm khẩu vị tăng lên, nuốt xuống mấy miếng, cả người đều ấm áp lên.
Hai người đang ở trong nhà ăn cơm, lại nghe thấy cổng nhà có người gõ.
Hoắc Nhung buông cái thìa đứng dậy muốn đi mở cửa, Đảng Thành Quân lại giữ cô lại.
"Để anh đi, người trong thôn em đều không biết."
Hoắc Nhung nghĩ cũng đúng, hôm nay cô mới gả lại đây, mặc kệ ai tới tìm, chắc chắn cô cũng không biết, vì thế một bên cảm thấy Đảng Thành Quân nghĩ chu đáo, một bên tiếp tục ăn cơm.
Dù sao chắc chắn không phải tới tìm cô, có lẽ không liên quan lớn lắm tới cô.
Nhưng cô ăn chưa được hai miếng, Đảng Thành Quân đã dẫn người vào trong nhà, cô nhanh chóng buông cái thìa, đứng lên nghe Đảng Thành Quân giới thiệu.
"Tiểu Dung, đây là chú Quý Sinh, đại đội trưởng đại đội Bách Lí, đây là cô Lan Phương."
Nếu Đảng Thành Quân đưa người vào, khẳng định là người cô cần biết, Hoắc Nhung cũng không qua loa, thoải mái hào phóng chào hỏi hai người.
"Chào chú, chào thím."
Trần Quý Sinh và Lý Lan Phương cũng vội vàng chào hỏi một tiếng với cô, đồng thời đem cô từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, trong lòng thầm nghĩ: Sớm nghe nói Đảng Thành Quân xem mắt với cô gái xinh đẹp này, hiện tại nhìn thấy thật đúng là dáng vẻ xinh đẹp, mắt vừa to vừa có hồn, thấy người cũng là dáng vẻ thích cười, vừa thấy đã khiến người yêu thích,
Đứa nhỏ Thành Quân này có thể nói vợ tốt như vậy, hai người họ đồng thời trong lòng vui vẻ, cũng không khỏi thở dài, bởi vì như thế, con gái nhà bọn họ khẳng định không có nửa điểm hy vọng.
Thế cũng tốt, trở về nói một tiếng với con gái mình, cũng có thể làm nó chết tâm.
Hai vợ chồng là được mệnh lệnh của con gái đặc biệt tới nhìn cô dâu mới, nhưng trước mặt Đảng Thành Quân cùng Hoắc Nhung cũng không dám nói, sau khi nhìn thấy, tìm mấy lời căn dặn hai câu, nói Đảng Thành Quân không còn cha mẹ, trong nhà có chuyện gì Hoắc Nhung không quyết định được, có thể đi tìm bọn họ.
Ngoài miệng Hoắc Nhung đồng ý, trong lòng có chút nghi hoặc, sao cô có thể nhìn không ra, hai vợ chồng này thật ra không có việc gì tìm Đảng Thành Quân, ngược lại đặc biệt tới nhìn cô.
Cô đã gả tới thôn Bạch Thủy, khi nào nhìn mà không được, lại không phải họ hàng trong nhà, cũng không có cần thiết đặc biệt tới nhìn một cái nha.
Nhưng cô tò mò thì tò mò, cũng không biểu hiện ra mặt, Lý Lan Phương nói cái gì cô đều ngoan ngoãn gật đầu, thỉnh thoảng đáp lại hai câu.
Khách sáo với nhau hai câu, hai vợ chồng Trần Quý Sinh khồng còn gì để nói, người ta còn đang ăn cơm, lại kéo dài một lúc thì lạnh mất, vì thế nhanh chóng cáo từ, đi rồi.
Đợi người đi rồi, Hoắc Nhung mới có thời gian hỏi: "Chú Quý Sinh và thím Lan Phương cũng ở trong thôn này sao?"
Một đại đội sản xuất quản lí mấy đội sản xuất cũng chính là thôn, có vẻ Trần Quý Sinh và Lý Lan Phương cũng là người thôn Bạch Thủy.
Đảng Thành Quân gật đầu, nói với cô từ việc to tới việc nhỏ: "Quan hệ của chú Quý Sinh với cha anh không tồi, trước khi anh tham gia quân ngũ, nhà chú ấy cũng chiếu cố anh."
Hoắc Nhung uống một ngụm bánh canh lại hỏi: "Có phải nhà chú ấy có con gái không?"
Đảng Thành Quân đang lựa trứng nguyên miếng cho vào bát Hoắc Nhung, nghe vậy lại gật đầu: "Có, làm sao em biết?"
Hoắc Nhung thấy anh giống như không hiểu suy nghĩ của mình, khóe miệng gợi lên nụ cười, không trả lời hỏi: "Bao nhiêu tuổi?"
Lần này Đảng Thành Quân có chút nghi ngờ, vợ anh đang tốt đẹp, hỏi cái này làm gì?
"Không biết, có thể 15,16,17 đi."
Khi anh tham gia quân ngũ, hình như vẫn là một cô bé thích khóc thích chảy nước mũi, cụ thể lớn tới đâu anh thật sự không biết.
Hoắc Nhung vừa nghe liền hiểu rõ, vì sao người khác không vội qua gặp cô, chú Quý Sinh cùng cô Lan Phương này lại tới, tám phần là cô gái không biết 16 hay 17 tuổi kia có chút tâm tư với Đảng Thành Quân, nên nói cha mẹ tới nghe ngóng tin tức.
Hoắc Nhung chưa gặp qua cô gái này, khẳng định cũng không đến mức vì cô và Đảng Thành Quân mà ghen, làm rõ ràng sự việc, cũng không muốn hỏi lại.
Dù sao cô cùng anh đã kết hôn, Đảng Thành Quân có biết hay không cô gái kia thích anh cũng không có ý nghĩa gì, có gì rồi nói.
"Làm sao vậy?"
Đảng Thành Quân toàn chọn miếng trứng lớn cho vào bát Hoắc Nhung, thấy cô ăn hết không từ chối, mới ăn xong bánh canh còn lại trong chén mình hỏi.
Vừa vặn cô cũng ăn xong đồ trong chén mình, nói: "Tùy tiện hỏi thôi, không có gì."
Cô nói vậy, Đảng Thành Quân tưởng thật không hỏi nữa, cầm chén đi phòng bếp rửa, toàn bộ không để cô chạm tay vào.
Anh ở phòng bếp bận việc của anh, làn này Hoắc Nhung cũng không nhìn anh chằm chằm, trở về phòng, đi mân mê đồ của mình.
Những món hồi môn mẹ cô đưa cô mang theo phần lớn là đồ dùng trong nhà, cô lấy ra từng món xếp ở chỗ nên xếp, chờ xong hết, cuối cùng lấy từ trong bọc hai món đồ.
Đúng lúc Đảng Thành Quân rửa chén xong tiến vào, Hoắc Nhung nhanh chóng đem một món trong đó giấu ra sau lưng.
Đảng Thành Quân cũng không nhiều lời, dứt khoát tới gần vây người vào trong lòng.
"Cầm cái gì anh xem xem."
Anh tiến gần, Hoắc Nhung nhịn không được đỏ mặt, vốn muốn nói đợi một lát lại cho anh xem, cuối cùng cũng phải nhanh chóng lấy đồ ra.
"Cho anh."
Hoắc Nhung đem đồ nhét vào ngực Đảng Thành Quân, anh mới nhìn ra đó là một đôi giày, anh không biết may vá cũng có thể nhìn ra giày kia làm chẳng xinh đẹp, đường may xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa thấy đã biết là lính mới tập làm.
"Thật sự em không biết khâu đế giày, cuối cùng vẫn là mẹ em làm giúp, nhưng mặt này và mối khâu cuối cùng là em làm, em biết không đẹp, nhưng mẹ em nói, kết hôn đều phải có, nếu anh không muốn đi, tìm chỗ nào cất vào."
Thời gian hai tháng, phòng ở Đảng Thành quân xây xong, Hoắc Nhung vẫn chưa học được khâu đế giày, thực ra không phải không học được, chủ yếu là đường may của cô không được, đế giày khâu trái một kim phải một kim không đủ mau, Lưu Quế Hương nói cái này đi vào chân không được mấy ngày liền rời ra, cho nên cuối cùng thấy thời gian không còn nhiều, làm giúp cô.
Còn lại mặt giày và mũi khâu để cô tự làm, tệ thì tệ, dù sao cũng không chạm đất, chỉ cần khâu nhiều mấy vòng, cũng không tới mức hỏng nhanh như vậy.
Hoắc Nhung lại nghĩ rất đơn giản, dẫu sao cũng là truyền thống, mọi nhà đều có, cô chắc chắn làm cho Đảng Thành Quân một đôi, dù anh không thích cũng không đi, chỉ cần nói dễ nghe là được, dù sao cũng rất xấu, chính cô còn chê.
Đảng Thành Quân nhìn chằm chằm đôi giày kia nửa ngày, Hoắc Nhung thấy có chút chột dạ, anh lại bất ngờ ôm cô, nói: "Anh thích."
Hoắc Nhung đẩy đẩy anh, mặt đỏ bừng: "Thích cái gì, xấu như vậy, anh mau tìm một chỗ cất vào đi."
Đảng Thành Quân bất động, anh nói lời trong lòng mình, biết cô không biết làm, nhưng chính vì không biết mà vẫn làm cho anh, trong lòng anh đặc biệt thỏa mãn.
Anh nắm eo Hoắc Nhung, lại muốn hôn cô.
Từ sau khi gặp được Hoắc Nhung, anh giống như từ một người đàn ông trưởng thành lập tức biến thành một thằng nhóc mới lớn, nhìn cô nhiều hơn sẽ sinh ra ham muốn không khống chế được, muốn sờ cô chạm vào cô hôn cô, nhưng khi đó bọn họ còn chưa kết hôn, anh muốn cũng không thể, phải nhịn.
Hiện tại lại không giống, họ đã kết hôn, từ nay về sau cô chính là vợ anh, có dục vọng với vợ mình là chuyện đương nhiên, hiển nhiên anh cũng không cần chịu đựng.
Anh không muốn lại nói chuyện đôi giày kia, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Hoắc Nhung.
Hoắc Nhung lại giơ một tay khác lên, nói: "Trước tiên anh đừng quấy, em còn thứ khác cho anh."
Lúc này Đảng Thành Quân muôn phần miễn cưỡng nới lỏng tay.
Hoắc Nhung lấy ra từ trong túi vải nhỏ một chiếc khăn quàng cổ màu xám kiểu dáng đơn giản lại ưa nhìn.
Vẻ mặt anh có chút ngạc nhiên vui mừng, so với đôi giày kia, khăn quàng cổ này vừa thấy có thể nhìn ra nó rất dụng tâm.
Ngược lại không phải nói Hoắc Nhung không để tâm vào đôi giày kia, chỉ là không phải sở trường của cô.
"Em biết em làm giày không đẹp, khi đó không phải anh nói đổi cái khác sao, cái này là tự tay em làm, tặng anh, thích hay không?"
Hoắc Nhung không biết khâu đế giày, nhưng cô có thể đan áo len, đáng