Khi Lý Thu Vân đến thôn Bạch Thủy tìm Đảng Thành Quân, anh đang làm việc trong sân, khắp nơi trong sân đều là gỗ, nhìn có vẻ là lại nhận việc nhà nào đó, đang làm đồ dùng trong nhà cho họ.
"Thím Thu Vân, sao thím lại tới đây? Mau vào trong nhà ngồi đi, cháu rót nước cho thím." Đảng Thành Quân xoa xoa tay, nhanh chóng mời bà vào trong nhà.
Lý Thu Vân nhìn thấy Đảng Thành Quân trên mặt vui vẻ, "Không phải việc gấp, thím tới nói cho cháu tin tốt, nói xong liền đi, lần trước nói với cháu về con gái Hoắc gia, cháu còn hứng thú không?"
Đảng Thành Quân nói: "Không phải thím nói cô ấy không muốn sao?"
Tuy rằng Đảng Thành Quân đã đồng ý gặp mặt, nhưng chuyện này vẫn là xem suy ghĩ của nhà gái bên kia, nghe nói cô ấy không muốn, anh cũng không để chuyện này trong lòng, hiện tại nghe Lý Thu Vân nhắc lại, có chút nghi ngờ.
Lý Thu Vân vỗ tay một cái: "Đúng là có nói thế, sau khi suy nghĩ hai ngày cô ấy đồng ý gặp, cha cô ấy kêu thím lại đây thông báo cho cháu, xác định thời gian, cho hai đứa gặp mặt một lần?"
Đảng Thành Quân không nghĩ chuyện này quanh co, còn đường lui cho buổi gặp mặt, một chút cũng không nghĩ tới.
Lý Thu Vân sợ anh vì chuyện này mà có thành kiến với Hoắc Tiểu Dung, vội vàng nói giúp: "Con bé Tiểu Dung kia tuổi không lớn, năm nay mới 19, lần đầu gặp mặt, khẳng định trong lòng có chút tâm tư.
Cháu cũng đừng để trong lòng, con bé chắc chắn là một cô gái tốt, người cũng xinh đẹp, cháu nghĩ thế nào nhất định phải nói với thím."
Đảng Thành Quân nở một nụ cười, có chút cứng nhắc, nhưng rất đẹp trai.
"Thím nói đùa, cô ấy không để ý hoàn cảnh của cháu, nguyện ý cùng cháu gặp mặt, cháu sao có thể để trong lòng, cháu khẳng định không có ý kiến, còn về thời gian, thím xem khi nào thích hợp, để cháu đem mọi thứ chuẩn bị."
Lý Thu Vân thấy anh hiểu chuyện như vậy còn có thể nói ra, trong lòng càng thêm vui vẻ.
"Xem lời cháu nói kìa, năm nay cháu cũng mới 24 tuổi, hơn Tiểu Dung 5 tuổi, lớn lên trông không tệ, nếu không phải tham gia quân ngũ làm trì hoãn mấy năm, khẳng định đã sớm mai mối.
Chính là người quá nghiêm túc, đến lúc nhìn thấy con gái nhà người ta phải cười nhiều vào, đừng có làm con bé căng thẳng."
Đảng Thành Quân gật đầu không nói chuyện, anh cũng biết, nhưng đây là trời sinh, cũng không thể một hai ngày là có thể sửa, anh cũng không có biện pháp.
Lý Thu Vân nói xong việc chính, lại chọn thời gian, quyết định ở năm ngày sau, chính là ngày 28 tháng 10, để Đảng Thành Quân mang theo đồ vật đi một chuyến tới Hoắc gia thôn, hai người gặp mặt tại nhà bà.
Đảng Thành Quân một lời đồng ý, đưa Lý Thu Vân ra cửa.
Thời gian Lý Thu Vân chọn, Đảng Thành Quân không có ý kiến, Hoắc Đại Thành cũng không, nhưng Hoắc Nhị Quân cùng Hoắc Tam Hưng nghe xong, quyết định nhất trí đến lúc đó cũng phải đi nhà Lý Thu Vân nhìn người.
"Làm bậy, đây là buổi xem mắt của em gái chúng mày, chứ không phải là của chúng mày, một đám người đứng ngẩn ra ở đó giống cái gì? Không biết còn tưởng các ngươi đi náo loạn."
Hoắc Tam Hưng không để bụng: "Nháo cái gì? Con cũng không ra tay đánh hắn, con chỉ muốn xem xem hắn có xứng với em gái con không thôi."
Hoắc Đại Thành trừng mắt: "Người ta còn lớn hơn mày ba tuổi, cao hơn mày nửa cái đầu, ai đánh ai còn không biết đâu."
Hoắc Tam Hưng càng bất mãn: "Cha, cha giúp người ngoài làm cái gì? Nếu hắn cùng em gái thành đôi, hắn còn phải kêu con một tiếng anh vợ nữa đó."
Hoắc Đại Thành: "Mày xem bộ dáng của mày chỗ nào giống anh vợ? Học anh cả mày nhiều vào, chờ em gái mày xác định xong, mày cũng nhanh chóng đi xem mắt cho tao, nhanh chóng cưới vợ về để nó quản mày."
Hoắc Nhị Quân vừa nghe tới đây, quay đầu muốn chạy, nhưng không kịp.
"Chạy cái gì, mày cũng vậy, người đều hai mấy tuổi rồi, một chút cũng không lo lắng."
Hoắc Nhị Quân bất đắc dĩ nhìn về phía Hoắc Đại Thành: "Cha, sao cha nói con, con không phải không có đối tượng, nhưng hiện tại tình huống đặc biệt, nên không kết hôn được hay sao?"
Hoắc Nhị Quân cùng Hoắc Tam Hưng không giống nhau, bản thân anh đã gặp cha mẹ đối phương cũng nói xong việc kết hôn, nhưng cha cô ấy lâm bệnh nặng, cần con gái ở bên cạnh chăm sóc, Hoắc gia liền dời ngày kết hôn, để cô yên tâm chăm sóc cha, chờ tình hình tốt hơn lại nói.
Hoắc Đại Thành hừ