Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Huyện lệnh đại nhân cầu hôn 2


trước sau

Trình Loan Loan vừa mở miệng, người trong thôn liền buông Trình Chiêu ra, hắn nhanh chóng đi tới, không để lại dấu vết đứng ở vị trí trước Trình Loan Loan một chút.

Hắn chậm rãi mở miệng: "A nãi, sao ngài lại tới đây?"

Trình lão thái thái vừa nghe lời này liền tức giận, bà ta còn muốn chất vấn một câu tại sao khuê nữ của bà ta làm tiệc rượu mà lại không mời nương mình đến uống rượu, nhưng đối phương là đại tôn tử bảo bối của bà ta, hơn một tháng không gặp rồi, bà ta nỡ lòng nào nổi giận với đại tôn tử, chỉ đành đem tức giận đè xuống, đau lòng nói: "Chiêu nhi, con chịu khổ rồi."

"Trình lão thái thái, lời này của ngài xem như là bêu xấu ta rồi. Chiêu Nhi ở nhà ta không khổ một chút nào." Trình Loan Loan cười mở miệng: "Chiêu nhi ở nhà chúng ta ngoại trừ chỗ ngủ hơi nhỏ một chút ra, những cái khác đều giống bốn nhi tử của ta như đúc. Mấy đại thúc đại thẩm trong thôn cũng rất chiếu cố Chiêu nhi. Đúng rồi, có mấy vị đại thẩm trong thôn muốn đem chất nữ của mình gả cho Chiêu nhi, ta nghĩ Chiêu nhi cũng đã mười tám tuổi, quả thật đến tuổi thành thân rồi, vậy nên ta liền đáp ứng..."

"Ngươi nói cái gì?!" Trình lão thái thái trợn tròn mắt: "Ngươi lấy tư cách gì nhúng tay vào hôn sự của Chiêu nhi?"

Trình Chiêu mím chặt môi rồi mở miệng: "Hết thảy con đều nghe theo nhị cô an bài."

1

"Ngươi, ngươi!"

Trình lão thái thái tức đến hộc máu.

Đại tôn tử bảo bối của bà ta phải ra làm quan, làm quan rồi sẽ cưới thiên kim tiểu thư nhà giàu, sao có thể đàm hôn luận gả với thôn phụ cơ chứ.

Lão nhân gia giận dữ gào thét: "Nếu ngươi dám nhúng tay vào hôn sự Chiêu nhi, ta liều mạng với ngươi luôn!"

Trình Loan Loanh nhếch môi: "Ta là con dâu Triệu gia mà Trình lão thái thái cũng có thể nhúng tay vào hôn sự của ta, vì sao ta không thể nhúng tay vào hôn sự của chất tử ta được? Đây là đạo lý mà lão thái thái ngài dạy ta, ta chẳng qua chỉ là học theo thôi."

Trình lão thái thái ngây người.

Trình Chiêu mở miệng: "A nãi, coi như cháu van xin ngài được không, đừng có bày ra chuyện này nữa."

Trình lão thái thái há miệng: "Trình gia đã sớm nhận hai lượng bạc lễ hỏi rồi, đã thu tiền rồi, chuyện này đã định rồi."

"Vậy đem lễ hỏi trả lại." Trình Chiêu nhìn về phía nam nhân kia: "Ta trả lại cho ngươi hai lượng bạc, lại thêm hai trăm văn nữa, sau này ngươi đừng đi theo a nãi ta đến thôn Đại Hà nữa."

"Vậy sao được chứ!" Nam nhân kia bất mãn nói: "Hơn một tháng trước đã đưa lễ hỏi rồi, còn để cho lão tử chờ lâu như vậy, lão tử đã sắp hết kiên nhẫn rồi. Đừng có lằng nhằng nữa, hôm nay ngươi nhất định phải đi theo ta!"

Nam nhân kia từ cổng xông vào, một tay đẩy
Trình Chiêu ra, bất thình lình định túm lấy cánh tay Trình Loan Loan.

Đám hán tử ngồi sát cổng vẫn nhìn chằm chằm động tĩnh bên này, nhìn thấy người ngoài thôn dám động thủ, tất cả đồng loạt đứng lên, như một bức tường người đứng trước mặt Trình Loan Loan.

"Đến thôn Đại Hà gây sự đúng là chán sống rồi."

"Đội tuần tra xem cho kỹ, sau này người này lại đến, trực tiếp đuổi đi."

"Trên mặt có cái bớt lớn như vậy, căn bản là không xứng với nương Đại Sơn, thật sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga."

Nam nhân này bị mắng cho một bụng tức giận, lại không dám đơn độc chống lại nhiều người như vậy, đành phải dùng công phu miệng lưỡi: "Các ngươi ai nấy đều che chở cho một quả phụ như vậy, không phải là đã sớm ngủ với quả phụ này rồi đấy chứ, lão tử căn bản là chướng mắt, phi!"

Bốn huynh đệ Triệu Đại Sơn cầm lấy gậy liền xông tới, một gậy nện vào sau lưng nam nhân kia.

Đang náo loạn, một chiếc xe ngựa đột nhiên xuất hiện ở cổng nhà mới, rèm xe bị vén lên, một bà tử ăn mặc sặc sỡ từ trên xe bước xuống.

"Ai nha, thật náo nhiệt." Bà tử kia vung khăn tay mặt mày hớn hở nói: "Xin hỏi, đây có phải là nhà Triệu Trình thị thôn Đại Hà không?"

Trình Loan Loan từ phía sau bức tường người chắn trước mặt mình bước ra: "Là ta, xin hỏi ngài là...?"

"Ai ôi, ta còn tưởng rằng Triệu Trình thị là lão phụ nhân hoa tàn ít bướm, không nghĩ tới còn trẻ như vậy, khó trách huyện lệnh đại nhân nhớ mãi không quên." Bà tử che miệng cười rộ lên: "Ta là bà mối Hoàng của trấn Bình An, hôm nay tới cửa, là thay huyện lệnh đại nhân tới cầu hôn."

Thẩm Chính đứng bên ngoài đám người giật mình đứng thẳng người lên.

3

Trước kia cảm thấy cha không thích mình, lúc này đây, hắn cảm nhận được tình yêu của cha thật sâu.

Vì để tìm kế mẫu cho hắn, lão cha thế mà lại trực tiếp bảo bà mối tới cửa cầu hôn. Hắn nhìn thấy gã sai vặt từ trong xe ngựa bưng cái rương ra ngoài, trên rương buộc lụa đỏ, hẳn là sính lễ.

Thẩm Chính nhịn không được nhếch miệng cười rộ lên, rất nhanh thôi là hắn có thể quang minh chính đại gọi Triệu đại thẩm một tiếng nương rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện