Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Lẻn vào Tào phủ 1


trước sau

Từ nhỏ Triệu Nhị Cẩu đã biết ăn nói hơn ba huynh đệ khác trong nhà một chút.

Sau đó bắt đầu buôn bán với Trình Loan Loan, miệng lưỡi hắn càng lúc lại càng lợi hại.

Xa phu đánh xe ngựa cho Tào gia thấy hắn ăn mặc thô kệch, thoạt nhìn giống như một nông dân lương thiện, không đề phòng chút nào, hỏi cái gì nói cái đó, hơn nữa, Triệu Nhị Cẩu cũng không phải hỏi thăm chuyện Tào gia mà là chuyện một nha hoàn của Tào gia, chuyện này cũng không có gì khó nói.

"Cũng tốt..." Nàng cười khổ, "Nếu đây là lựa chọn của nàng ấy, ta tôn trọng, hy vọng nàng ấy không hối hận."

Triệu Nhị Cẩu hy vọng nàng có thể trực tiếp khóc lên.

Nhưng nàng không khóc mà ngược lại nụ cười trên khuôn mặt lại càng sâu hơn.

Trong lòng hắn như có thêm một cái gai, khiến hắn có chút không thoải mái.

Hắn thở dài: "Vậy tiếp theo, chúng ta nên làm gì đây?"

Tào Oánh Oánh đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Nàng mím môi, cúi đầu suy nghĩ một hồi mới nói: "Đi đến Tào gia, tìm chứng cứ."

Nếu đã không thể trông cậy vào Hồng Ngọc, vậy thì cũng chỉ có thể trông cậy vào chính mình.

Nàng lớn lên ở Tào gia, đối với Tào gia vô cùng quen thuộc, trên tường cạnh cửa sau của góc tây nam có một cái lỗ chó.

Lúc nàng còn rất nhỏ, mỗi lần sau khi bị mẹ kế nhục mạ xong, nàng sẽ từ lỗ chó chui ra ngoài, tìm một chỗ không có người, tự tiêu hóa cảm xúc của mình.

Một khắc sau, Triệu Nhị Cẩu và Tào Oánh Oánh đã đi tới góc tường cạnh cửa sau ở phía tây nam của Tào phủ.

Bên này là một cái ngõ nhỏ rất hẹp, hầu như không người đi ngang qua, dưới góc tường mọc đầy cỏ dại và đá vụn, cỏ dại cao đến đầu gối chắn ngang ở phía dưới lỗ chó.

Tào Oánh Oánh đẩy cỏ dại ra: "Ngươi ở đây chờ ta."

Triệu Nhị Cẩu túm lấy cổ tay nàng: "Ngươi là một cô nương, đừng chui vào lỗ chó, để ta đi, ngươi ở bên ngoài chờ ta."

"Ngươi biết sau khi chui qua lỗ chó sẽ đi về hướng nào sao, ngươi biết mẹ kế ta ở cái viện nào sao, ngươi biết bố cục phòng của bà ta sao?"

Tào Oánh Oánh liên tục hỏi mấy câu, khiến Triệu Nhị Cẩu mơ hồ.

Nàng ngồi xổm xuống, chui qua lỗ chó, sau khi chui ra ngoài vẫn còn có cỏ dại, nàng trốn trong bụi cỏ quan sát tình huống xung quanh.

Nơi này là một cái viện bị bỏ hoang, rất ít người đến, hôm nay cũng không có người đến đây, nàng vỗ vỗ tay, đứng dậy.

Nàng vừa mới chuẩn bị đi, phía sau đã vang lên tiếng sột soạt, vừa quay đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy Triệu Nhị Cẩu cũng từ lỗ chó chui
qua.

Nàng cả kinh hỏi: "Ngươi vào đây làm gì?"

"Giúp ngươi."

Triệu Nhị Cẩu nói hai chữ này, sau đó làm động tác im lặng.

Cách đó không xa có một đoàn người đi qua, cũng may đoàn người kia không có tiến vào cái viện bỏ hoang này, nếu không hai người lại phải từ lỗ chó chui ra ngoài.

Tào Oánh Oánh đành phải thỏa hiệp: "Ngươi theo sát ta, chú ý quan sát xung quanh."

Bây giờ có lẽ đã là cuối giờ Mùi, giờ nghỉ trưa đã qua đi, mẹ kế hẳn là đang xem sổ sách hoặc là uống trà ở sảnh hoa.

Trong chính viện có lẽ chỉ có một ít nha hoàn tỳ nữ đang quét dọn, chỉ cần nàng tránh qua nha hoàn tỳ nữ, là có thể thành công lẻn vào phòng ngủ của mẹ kế.

Nói ra thì dễ, nhưng làm thì khó.

Hai người trốn đông trốn tây một đường, cuối cùng đến chính viện, trốn ở một bồn hoa phía dưới cửa ra vào.

Làm đương gia phu nhân của Tào phủ, trong viện Tào phu nhân ít nhất cũng có hai mươi nha hoàn tỳ nữ, bây giờ cũng có bảy tám người đang quét dọn.

"Ta dụ bọn họ rời đi, ngươi tìm cơ hội mà đi vào." Triệu Nhị Cẩu dùng khí âm nói, "Mặc kệ có thể tìm được chứng cứ gì hay không, một khắc sau, gặp nhau ở lỗ chó kia."

Hắn lặng lẽ đứng lên, vừa mới đứng dậy, đột nhiên lại cứng đờ.

Một nha hoàn mặc y phục màu đỏ như nước không biết đã đứng ở bên cạnh bồn hoa từ lúc nào, tầm mắt rơi vào người hắn, sau đó nhìn về phía Tào Oánh Oánh đang ngồi xổm dưới bồn hoa.

"Tiểu, tiểu thư!"

Đầu gối nha hoàn mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống đất.

Tào Oánh Oánh thần sắc phức tạp nhìn nàng: "Hồng Ngọc, mấy ngày nay ngươi có khỏe không?"

Hồng Ngọc há to miệng thở dốc, nàng ta được phu nhân ân chuẩn về nhà thăm người thân, ngồi ở nhà một lúc đã vội vã đến tiếp quản.

Ai có thể nghĩ rằng, lại ở ngay trước cửa viện phu nhân đụng phải tiểu thư vốn đã mất tích.

Tiểu thư lén lút trở về mà không ầm ĩ, nhìn thấy nàng ta cũng không lộ ra vẻ kinh hỉ, rất rõ ràng, chuyện của nàng ta đã bại lộ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện