"Đông Hoa thấy có đồ ăn ngon, không nhịn được muốn đến nhà đại cữu khoe, ai nghĩ lại ầm ĩ đến vậy?" Tôn thị giải thích với mọi người một câu, sau đó cúi đầu mắng: "Còn dám mở miệng nói hươu nói vượn khắp nơi xem, cẩn thận ta xé miệng con ra!"
Đông Hoa sợ tới mức không dám thở.
Rõ ràng là nương của nàng bảo nàng đến thôn Quế Hoa báo tin, vì sao lại mắng nàng nói hươu nói vượn?
Nhưng mà vẻ mặt nương nàng thật là đáng sợ, nàng cũng không dám khóc.
Bà nội nói lúc nàng còn trong bụng nương, nương nghĩ nàng là con trai, nhưng lúc sinh lại là con gái, nương nhìn nàng không thuận mắt.
Nàng ôm cánh tay bị véo đau, yên lặng theo sát phía sau đám người.
Người trong thôn hơi phẫn nộ, nếu nói thêm vài câu nữa, sợ là Đông Hoa sẽ bị đánh một trận. Trình Loan Loan trong đám người lắc đầu.
Hướng về nhà mẹ đẻ có thể hiểu được, nhưng làm mọi người tức giận là điều tất yếu, đổi lại là nàng cũng không nhất định có thể xử lý thích đáng.
Nhưng nàng sẽ không bắt con nhỏ phải chịu trách nhiệm.
Nói đi nói lại, cũng là do quá nghèo, lại đụng phải năm thiên tai, người nào cũng muốn ăn no, người nào cũng có lòng riêng.
Đi được gần nửa canh giờ, rốt cuộc cũng tới đích.
Ba bốn mẫu đất thoạt nhìn không lớn, nhưng dưới tầng tầng lớp lớp bùn đất đều là ngọc măng, dùng xẻng đào một cái, có thể đào ra không ít.
Nhưng mà đất chỗ này rất cứng, một cái ngọc măng phải tốn thời gian một chén trà nhỏ mới có thể đào được, nếu muốn đào ra từ trong bùn thì càng tốn nhiều thời gian hơn nữa.
Trình Loan Loan cùng bốn đứa con đi xuống, tìm một chỗ có bóng râm, nàng dặn dò: "Có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, đừng cậy mạnh, ngàn vạn lần chú ý đừng để tay bị thương."
Triệu Tam Ngưu vỗ vỗ ngực: "Nương yên tâm đi, con da dày."
Hắn cầm lấy xẻng, khí thế ngất trời bắt đầu làm việc, Triệu Đại Sơn cùng Triệu Nhị Cẩu cũng không kém cỏi, động tác rất nhanh, Triệu Tứ Đản ngồi xổm trên mặt đất phủi bùn đất ngoài ngọc măng, sau khi phủi sạch sẽ thì để vào trong sọt.
Trình Loan Loan là người lớn sao có thể không biết xấu hổ mà ngồi nhàn hạ, nàng cam chịu số phận ngồi xuống cùng làm việc.
Chỉ chốc lát sau, lòng bàn tay nàng đã có cảm giác đau rát, cứ như vậy
một lát sau, lòng bàn tay nàng lại bị nổi lên ba cái mụn nước to.
Triệu Đại Sơn mở miệng nói: "Nương, ngài đến bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi, chúng con đào là được rồi."
Trình Loan Loan nhíu mày: "Bốn đứa các con xòe tay ra cho ta xem."
Mấy tiểu tử da dày thịt béo không bị gì cả.
Trình Loan Loan tự kỷ rồi.
Nguyên thân quá lười, thời gian dài không lao động, da thịt còn non nớt hơn cả tiểu cô nương hơn mười tuổi.
Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh nghỉ ngơi.
Đây là việc nguyên thân thường làm, người trong thôn cũng không thấy có gì khác thường cả. Sinh nhiều con trai thật tốt, bốn đứa con vừa trưởng thành, mỗi đứa đều là người lao động tốt nhất, Triệu đại tẩu xứng đáng hưởng phúc.
Con nhà người khác vừa cưới được vợ thì liền quên nương, nhưng con của Triệu đại tẩu là đứa con ngoan, nhìn xem vợ của Triệu Đại Sơn sau khi vào cửa bị gây sức ép thành bộ dáng gì, sau này vợ của lão Nhị, lão Tam, lão Tứ vào cửa khẳng định cũng phải ngoan ngoãn theo quy củ, ngoan ngoãn hiếu thuận mẹ chồng là nàng.
Rất nhiều phụ nhân trong thôn đỏ mắt hâm mộ.
Nhất là Tôn thị, nàng ta không sinh được con trai, ghen tỵ nhất với người nhiều con trai trong thôn, nàng ta liếc mắt nhìn hai đứa con gái bên cạnh, càng nhìn càng bực bội, thoáng chốc mặt liền tối lại.
Hai tỷ muội Xuân Hoa và Đông Hoa bên cạnh sợ tới mức không dám nói lời nào, yên lặng làm việc, lòng bàn tay nổi mụn nước, mụn nước vỡ chảy máu, hai tỷ muội cũng không dám kêu một tiếng.
Trình Loan Loan ngồi ở nơi râm mát nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Nàng đứng lên, đang muốn đi giúp thì trong đầu liền vàng lên một âm thanh:
[Ting! Phát hiện nhân sâm dại tự nhiên trăm năm]