Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Nhờ Ngô Tiểu Chùy giúp đỡ 1


trước sau

Nhờ Ngô Tiểu Chùy giúp đỡ 1

+

"Ngươi! Ngươi còn cãi bướng!" Ngô lão đại tức chết: "Ngươi biết bao nhiêu người muốn đi theo Hoàng sư phụ học nghề thợ xây sao, ta phí bao lớn sức lực mới đưa ngươi đến đó được, ngươi, ngươi..."

"Ông thông gia, bà thông gia, xin bớt giận." Trình Loan Loan nhẹ nhàng mở miệng nói: "Đừng dọa đến hài tử."

Triệu lão thái thái cũng sang khuyên giải: "Ta cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Chùy này không tồi đâu, nhìn thấy tiểu cô nương bị người ta khi dễ thì liền đứng ra, đứa nhỏ này về sau khẳng định là tiền đồ rộng mở."

Ngô đại nương gạt lệ: "Chúng ta chỉ là một hộ nông gia, nào dám ngóng trông hài tử có tiền đồ, chỉ hy vọng hắn học được một cái nghề, tương lai có thể lấp đầy bụng là được."

"Nếu là muốn học nghề thì không bằng theo ta học nghề thợ mộc?" Triệu lão đầu tử khụ khụ:

"Tuy rằng tay nghề của ta cũng không ra làm sao, nhưng có một câu nói của cổ nhân không phải nói rất đúng sao, sư phụ lãnh vào cửa, tu hành dựa cá nhân, có thể làm một người thợ mộc xuất sắc hay không thì Tiểu Chùy phải dựa vào chính mình rồi."

A Phúc ngồi ăn mì trong một góc không nhịn được lên tiếng: "Triệu a gia, cháu cảm thấy tay nghề của ngài hiện tại không thể làm sư phụ người khác..."

Hắn mới đi theo Triệu a gia học hơn một tháng thì đã đem hết tay nghề cùng kinh nghiệm cả đời của a gia học hết. Khoảng thời gian gần đây hắn cùng Triệu a gia cùng nhau nghiên cứu về khuôn đúc mà Triệu thẩm yêu cầu, vẫn là hắn phát hiện ra bí quyết trước, bằng không còn phải lăn lộn ít nhất mười ngày...

"Cái đồ nhãi ranh nhà ngươi!" Triệu lão đầu tử tức giận mắng, "Đúng là người ta nói mà, dạy được đồ đệ, đói chết sư phụ, ngươi tới đây là để chuyên tâm chọc giận ta đúng không."

A Phúc vội vàng thò lại gần: "Triệu a gia, đừng nóng giận, cháu trở về sẽ tìm người khác học nghề mộc, học xong lại đến chỉ cho ngài có được không?"

Đáy mắt Triệu lão đầu tử chợt lóe: "Nói chuyện cần phải giữ lời."

Ngô Tiểu Chùy không có hứng thú với việc học nghề mộc, bưng một chén mì, thả hồn ngồi ở một bên,

Sau khi ăn cơm trưa xong thì người Ngô gia muốn rời đi.

Lúc bọn họ tới mang theo hai đôi giày đầu hổ, hai cái yếm đeo cổ, còn có mười miếng tã, cùng với mười cái trứng gà, đây xem như là lễ vật.

Ngô đại nương gần như là đào rỗng của cải trong nhà để có được mấy thứ này, mục đích là cho khuê nữ nhà mình mặt mũi.

Nhưng hiện tại Triệu gia so với lúc trước thì đã tốt hơn rất nhiều, nàng lấy ra mấy thứ này cũng không đáng
gì.

Lúc bọn họ trở về thì Trình Loan Loan cũng chuẩn bị quà đáp lễ, trứng gà được luộc theo cách đặc biệt, y phục hai mươi bộ, một bao đường đỏ, một bao điểm tâm, còn có hai cân thịt kho, lại thêm mười cân gạo trắng, lấy thêm một xấp vải thô trong nhà kho. Gạo cùng trứng gà là quà đáp lễ cho nhà mẹ đẻ theo phong tục của thôn Đại Hà, các đồ vật khác là do Trình Loan Loan tự mình thêm vào.

2

Ngô đại nương vội vàng xua tay: "Không được không được, làm như vậy không được, trứng gà cùng gạo thì ta nhận, cái khác thì cứ giữ lại đi."

"Cứ cầm đi, thịt kho và vải vóc nhà ta cũng không thiếu." Trình Loan Loan cười mở miệng: "Hơn nữa là ta có chuyện mong các vị giúp đỡ một chút."

Ngô lão đại vội nói: "Chỉ cần chúng ta có thể làm được, ngươi cứ việc mở miệng, làm không được cũng sẽ nghĩ biện pháp làm được."

Hôm hắn nay tới đây, lúc về thôn là có thể khoác lác khuê nữ nhà hắn là nhi tức của Tuệ Nhũ nhân do đương kim thánh thượng tự mình sắc phong, ngoại tôn nữ nhà hắn là tôn nữ của Tuệ Nhụ, người một nhà bọn họ hôm nay được Tuệ Nhũ nhân tự mình chiêu đãi, thôn dân hâm mộ không biết bao nhiêu mà nói!

"Hài tử Tiểu Chùy này cũng không tồi, nếu hắn không tìm được việc khác thì có thể tới làm việc giúp ta được không?" Trình Loan Loan nhẹ nhàng nói: "Không phải làm cu li, tay trái không dùng lực cũng có thể làm, Tiểu Chùy, con có muốn thử không?"

Ngô Tiểu Chùy được ưu ái mà kinh ngạc: "Con, con làm có được không?"

Hôm nay hắn ở đây nửa ngày, cảm giác như đang nằm mơ, ăn mặc ngủ nghỉ ở nơi khiến hắn mở rộng tầm mắt... Chỉ là nương nói hắn không xứng với những điều này, ở trước mặt người khác đã mắng hắn một trận, hắn cảm giác chính mình thực vô dụng, việc gì cũng làm không được.

Hắn dự định sau khi trở về thì sẽ đi theo đại ca trồng trọt, về sau sẽ ngoan ngoãn làm ruộng, chuyện khác đều không cần nghĩ đến.

Nhưng hiện tại, Triệu thẩm thế mà lại nhờ hắn hỗ trợ làm việc.

Bất kể là việc gì thì so ra cũng tốt hơn với việc đào đất kiếm ăn.

Hắn dùng sức gật đầu: "Nếu Triệu thẩm không chê thì muốn con làm gì cũng được."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện