Ánh trăng trong sáng.
Trình Loan Loan lại nằm mơ.
Nàng mơ thấy người mình yêu thầm đời trước, người kia thân cao như ngọc, ánh mắt ôn nhu, quỳ một gối ở trước mặt nàng để cầu hôn nàng.
Trong mơ nàng như con nai vàng ngơ ngác, vui mừng bất ngờ không khống chế được.
Nàng còn chưa nhận nhẫn thì không biết bị đứa trẻ nào đạp một cái liền tỉnh giấc mất.
Một giấc mộng dài, sau khi tỉnh lại buồn bã mất mát.
Ở niên đại này, nàng đã mất đi tư cách nói chuyện yêu đương, nàng còn chưa nắm tay một nam nhân nào vậy mà phải xử lý hôn sự cho mấy đứa con trai.
Trình Loan Loan khóc thút thít ngồi dậy khỏi giường.
Bên ngoài trời đã sáng, Triệu Đại Sơn đã đi gánh thùng nước trở về đặt ở trong viện.
Trước kia buổi sáng sẽ không đi gánh nước, bởi vì người trong nhà không có thói quen súc miệng rửa mặt buổi sáng.
Mấy ngày nay, Trình Loan Loan ban hành mệnh lệnh mang tính quyết liệt, buổi sáng mỗi ngày đều phải súc miệng rửa mặt, nếu không không thể lên bàn ăn.
Ngô Tuệ Nương nấu nước, ngồi ở trong sân giặt quần áo, sau đó cầm quần áo lên phơi.
Trình Loan Loan dùng chìa khóa mở ngăn tủ đựng lương thực ra, mỗi ngày ăn ba năm cân lương thực, sau đó lại bổ sung hai cân vào, thoạt nhìn còn rất nhiều.
Lấy hơn hai cân gạo kê bỏ vào nồi nấu cháo, sau đó lấy chút củ sen ra, quấy bột mì làm ngó sen kẹp, bình thường sẽ bỏ thịt ở bên trong, đáng tiếc trong nhà không có thịt cho nên đành thay thế bằng hai cái trứng gà lấy ở trong ổ, sau khi chiên trứng chín thì đặt ở ngó sen kẹp, cuối cùng dùng dầu chiên chín.
Nàng làm không thạo cho lắm, đều là dùng miệng chỉ cho Ngô Tuệ Nương thực hiện.
Ba tiểu tử còn ở trên giường ngủ ngửi được mùi thơm của dầu chiên, liếm liếm môi, nhắm mắt lại đi ra khỏi phòng, chuẩn xác đi đến bên cạnh kệ bếp, nước miếng chảy lòng thòng.
"Đi rửa mặt trước đi!"
Trình Loan Loan đánh tay của mấy đứa trẻ này ra.
Triệu Nhị Cẩu vốc một vốc nước hắt lên trên mặt, cơn buồn ngủ tức khắc liền tiêu tán.
Khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy một người đứng ở cửa sân, hắn còn tưởng rằng là nằm mơ, xoa xoa đôi mắt, nhìn lại lần thứ hai.
Triệu Tứ Đản mở miệng gọi một tiếng trước: "Là Thủy Cần tỷ!"
Trình Loan Loan cũng thấy được người đứng ở cửa, người trẻ tuổi đang ở trong
tình yêu cuồng nhiệt chính là dính nhau như sam, ngày hôm qua mới vừa gặp, sáng sớm lại tới nữa.
Một người cô đơn như nàng thật sự không muốn ăn cẩu lương.
"Thím." Tôn Thủy Cần có chút ngượng ngùng, nỗ lực làm bộ hào phóng chào hỏi, "Cháu tới nói với Nhị Cẩu ca mấy câu."
Trình Loan Loan vẫy vẫy tay: "Các cháu cứ trò chuyện đi, đừng quan tâm tới ta."
Nàng cúi đầu đi bận việc, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên để nghe ngóng động tĩnh bên kia.
Hành động này của nàng không gọi là nhiều chuyện mà gọi là quan tâm đến sinh hoạt tình cảm của thân nhi tử.
"Nhị Cẩu ca, lúc ta mới vừa vào thôn nhìn thấy vài người đi tới đi lui ở cửa thôn, nhìn thấy ta còn hỏi rất nhiều lời, có chuyện gì vậy?"
Giọng Tôn Thủy Cần vừa dịu dàng lại dễ nghe.
Con người Triệu Nhị Cẩu ngày thường khôn khéo bao nhiêu lúc này đầu óc đều là hồ nhão.
Trình Loan Loan vốn dĩ đang hóng chuyện, vừa nghe thấy Tôn Thủy Cần hỏi cái này, tức khắc tỉnh táo không ít.
Tôn Thủy Cần họ Tôn, tất cả người họ Tôn ở thôn Đại Hà đều là người thôn Quế Hoa gả vào, đây không phải là người thôn Quế Hoa phái tới tìm hiểu tin tức đó chứ.
1
Nàng khụ khụ nói: "Tứ Đản, kêu Thủy Cần tỷ của con vào nhà ngồi, cùng nhau ăn bữa sáng."
Tôn Thủy Cần vội vàng xua tay: "Không không không, sao ta có thể ở lại ăn cái gì được, kỳ thật... Thím, kỳ thật ta là, là......"
Nàng ta nói ngập ngừng.
Triệu Nhị Cẩu vội nói: "Thủy Cần, muội có chuyện gì thì cứ nói, nương ta rất dễ nói chuyện." Khóe miệng Trình Loan Loan cong cong.
Lúc này mới mấy ngày, tiểu tử này đã quên dáng vẻ hung thần ác sát lúc trước của nàng rồi à?