Tôn thị mở miệng: "Cô nương này ta biết, cha nàng ấy với cha ta là anh em họ, lúc ta xuất giá, nàng ấy mới ba bốn tuổi, bây giờ đã lớn thành cô nương xinh đẹp rồi, đại tẩu hỏi nàng ấy có việc gì?"
1
"Còn không phải là muốn tìm vợ cho Nhị Cẩu sao?" Trình Loan Loan cười nói: "Hỏi thêm một chút nhân phẩm của cô nương này, nếu không tồi, có thể tới cửa đề thân."
Trong lòng Triệu lão thái thái rất hài lòng, lúc trước bà còn lo lắng cho chung thân đại sự của Nhị Cẩu, giờ còn chưa mở miệng nhắc nhở, người đàn bà này đã bắt đầu tính toán vì Nhị Cẩu rồi. Chỉ cần tức phụ lão đại có thể làm xong hôn sự của Nhị Cẩu, cho một nhà đại phòng dọn về cũng không sao.
Lão thái thái vốn không ý thức được, đối phương còn chưa mở miệng bàn chuyện dọn về mà trong lòng mình đã vui vẻ đồng ý rồi.
Đến Tôn thị cũng phải nở nụ cười.
Đường thúc của nàng là một kẻ hỗn tạp, ăn uống cờ bạc trai gái gì cũng thông thạo, làm cho nương của Thủy Cần tức chết, toàn bộ mọi việc trong nhà đều do Thủy Cần chống đỡ.
Nếu Đại tẩu cưới Thủy Cần vào cửa làm dâu chẳng khác nào dính vào một ông thông gia hỗn tạp, sau này liền bận rộn nhiều chuyện.
Tôn thị thuận miệng nói: "Thủy Cần là cô nương tốt, diện mạo đẹp ra sao ta không nói nữa, chủ yếu là người chịu khó, làm được việc đồng áng, còn mạnh hơn so với nhiều nam nhân. Nếu như Đại tẩu cưới nàng dâu như vậy vào cửa, sau này sẽ được hưởng phúc."
Trình Loan Loan vừa thấy thần sắc này của Tôn thị liền biết nàng ta đang nói trái lương tâm. Cụ thể khẳng định là không hỏi thăm được gì, nhưng Tôn gia khẳng định không đơn giản. Nàng đứng lên: "Để ta trở về cân nhắc xem khi nào thì đến cửa đề thân, ta đi trước."
Triệu lão thái thái sửng sốt: "Không ngồi thêm lát nữa à?"
Còn chưa nói chuyện chính mà đã đi rồi?
Chẳng lẽ muốn trưởng bối là bà chủ động đề cập đến việc cho đại phòng dọn về?
Trình Loan Loan gật đầu: "Trong nhà còn có việc, ta về trước."
Nàng đứng dậy đi về hướng ngoài nhà, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở cổng nhà.
Nàng nghĩ, chắc mình phải đến thôn Quế Hoa tự hỏi thăm một chút, không thể nghe lời của một phía được, cũng không thể tin tưởng vào cảm giác của mỗi mình mình, lỡ như cô nương người ta là kiểu người hướng nội.
Nhưng mà bây giờ
chuyện này không quan trọng, quan trọng là vấn đề nguồn nước.
Buổi chiều Trình Loan Loan vác cây ngải cứu trên lưng, mang theo bốn đứa con lên núi.
Có đội tuần tra của thôn Đại Hà, trên núi không có hình bóng của người thôn Quế Hoa nữa, phía hồ sen cũng không có lấy một bóng người, thật tiện cho Trình Loan Loan làm việc.
Bùn đất đào lên từ hồ khô chỉ phơi nắng trong một ngày ngắn ngủi đã khô nứt không ra hình dáng.
Trình Loan Loan đi đến chỗ bùn đất hơi ướt, để bốn nhi tử chất cây ngải cứu thành đống trên mặt đất rồi dùng mồi lửa châm vào.
Cây ngải cứu khói lớn, hơn nữa khói sẽ sà xuống tìm đường thoát, nếu dưới đất có hơi nước, khói sẽ bốc hơi lên với nước, nơi khói bốc lên nhất định có nguồn nước.
Triệu Nhị Cẩu hết sức tò mò: "Nương, đốt cây ngải cứu rồi làm gì nữa?"
Trình Loan Loan nhìn theo hướng khói: "Đi theo."
Một đống cây ngải cứu, đốt cháy bốc lên không ít khói, khói bay về hướng phía dưới sơn cốc.
Một hàng năm người đi theo khói xuyên qua một vạt rừng rậm, tới bên cạnh sơn cốc, nơi này vậy mà có một chỗ hổng, là nơi lõm xuống giữa hai mỏm núi, thực vật ở nơi này tươi tốt khác thường, còn có nhiều muỗi bay tới bay lui.
Khói bay đến đây đột nhiên bắt đầu bốc lên.
"Nương, ở đây có nước!" Tròng mắt của Triệu Tam Ngưu sắp rớt xuống đến nơi: "Trong khe hở vách đá có dòng nước chảy ra!"
Ở mùa khô hạn này vậy mà trên núi lại có nước chảy!
Triệu Đại Sơn hứng vài giọt nước, nếm thử hương vị: "Ngọt quá, là sơn tuyền!"
Trình Loan Loan cười rộ lên, xem ra dùng đúng phương pháp rồi, thật sự tìm được đầu nguồn nước ngầm rồi.
Nước có thể chảy ra từ vách đá đủ để chứng tỏ nguồn nước ngầm rất dồi dào.
Vấn đề khô hạn đã được giải quyết một nửa.