Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Mệnh trung quý nhân 1


trước sau

Mệnh trung quý nhân 1

Cổng thành huyện Bình An đã đóng lại.

Ba bốn trăm lưu dân lấy miếu hoang làm trung tâm tụ lại một chỗ, chỗ cửa thành có mở lều cháo, một ngày có hai bữa cháo cung cấp, tâm tình lưu dân cũng coi như ổn định.

Nhưng bệnh dịch vẫn đang lan rộng, rất nhiều người trong số lưu dân kia vẫn luôn bị bệnh không khỏi, kéo theo tiếng ho khan không ngừng.

Trong thành cũng bởi vì lưu dân tiến vào thành mà có hơn trăm người ho khan sốt cao, bốn năm y quán toàn bộ đông nghịt người.

Thẩm huyện lệnh ngồi trong thư phòng, đang xem văn thư.

Mí mắt của hắn tím đen, bên môi râu ria cả một vòng, vừa nhìn đã biết là cả đêm không ngủ.

Văn thư trên tay hắn là thư từ tri phủ đại nhân gửi tới.

Trong bức thư viết, hơn một ngàn lưu dân mang đến bệnh dịch nghiêm trọng cho Hồ Châu, khiến cho vô số người ở thành Hồ Châu nhiễm bệnh. Mỗi ngày đều có người chết, ngày hôm qua số lượng người tử vong trong thành đạt đỉnh, lại chết tám người, từ sốt cao đến tử vong, đại khái là khoảng bốn năm ngày thời gian.

Trong số lưu dân có nhiều người nhiễm bệnh hơn, nhưng số người chết không nhiều như vậy, mỗi ngày đại khái chết một đến hai người.

Vì bảo hộ Hồ Châu, tri phủ đại nhân hạ lệnh đuổi tất cả lưu dân ra ngoài, đóng chặt cửa thành, ngăn cách dân chúng trong thành để quản lý và trị liệu. Về phần những lưu dân kia thì đã vô lực quản lý... Bức thư nhấn mạnh, yêu cầu tất cả các trấn, huyện trong khu vực làm theo quy định này, kiểm soát sự lây lan của dịch bệnh...

Tri phủ đại nhân còn viết, tất cả dược liệu hạ sốt ở Hồ Châu đều gần như đã bán hết, đề xuất để quan phủ đến khống chế dược liệu, thống nhất nấu thuốc trị liệu...

Thẩm huyện lệnh buông văn thư dài dằng dặc kia xuống, nhéo nhéo mi tâm.

Hôm qua sau khi Chính Nhi đưa tới bức thư của Tuệ Nhũ nhân, hắn lập tức bảo nha dịch chia ra đi tới các huyện trấn và thôn xóm phụ cận, áp dụng biện pháp cưỡng chế bắt buộc.

Trước mắt các nguồn lây nhiễm trong thành đã được kiểm soát, nhưng tình hình vẫn còn rất khó khăn.

Thứ nhất, dược liệu tiêu hao nghiêm trọng, ma hoàng, sài hồ, khương hoạt, quế chi các loại dược liệu trị bệnh hạ sốt hầu như đều đã bán hết, không có thuốc, những người bị bệnh chỉ có thể chờ chết.

Thứ hai, lưu dân ngoài thành, ba bốn trăm người, mỗi ngày còn đang tăng thêm. Nhiều người như vậy, cho dù chỉ là một ngày hai bữa cháo, huyện nha cũng rất khó tiếp tục cung ứng. Bởi vì thiếu dược liệu nên lưu dân ngoài thành thậm chí còn không có tư cách tiếp nhận trị liệu.

Những người này, cũng là
một cái mạng người sống sờ sờ ra đấy...

"Đại nhân!"

Thị vệ thủ thành nhanh chóng bước vào.

"Đây là thư tín do Tuệ Nhũ nhân phái người đưa tới, nói là mạng người quan trọng, không được chậm trễ!"

Vừa nghe đến ba chữ "Tuệ Nhũ nhân", Thẩm huyện lệnh giống như là ăn một viên định tâm hoàn, tâm tình đang tràn đầy phiền não trong nháy mắt tan thành mây khói.

Hắn vội vàng đem bao gói mở ra, lấy ra một xấp giấy dày.

Trên tờ giấy đầu tiên đã viết rõ ràng những tờ giấy này ghi chép cụ thể cái gì, đúng là phương thuốc, phương thuốc trị liệu bệnh dịch lần này.

Hơi thở của Thẩm huyện lệnh lập tức trở nên dồn dập, cả bàn tay đều run lên.

Hắn bắt đầu nhìn rồi đọc nhanh như gió, ở giữa phần lớn là quá trình xác minh, cùng với triệu chứng của bệnh nhân... Hắn trực tiếp lật đến trang cuối cùng, là một bộ phương thuốc hoàn chỉnh.

Nếu như trong phương thuốc bao gồm các loại thuốc như ma hoàng sài hồ, hắn có lẽ còn phải tiếp tục đau đầu nữa.

Nhưng! Phương thuốc này không liên quan gì đến các loại thuốc hạ sốt thường dùng, ngược lại chỉ dùng một ít thuốc thanh nhiệt tương đối phổ biến, ví dụ như liên kiều kim ngân hoa.

Hắn cho là Tuệ Nhũ nhân chỉ hiểu mấy sự tình về công việc đồng áng, vậy nên mới có thể phát hiện ra được lúa tái sinh.

Bây giờ mới biết, suy nghĩ của hắn quá thiển cận rồi.

"Tuệ Nhũ nhân thật sự là quý nhân của ta..."

Phương pháp cách ly để trị liệu là do Tuệ Nhũ nhân đề xuất.

Phương thuốc chữa bệnh, cũng là Tuệ Nhũ nhân phái người đưa tới.

Huyện Bình An có thể có Tuệ Nhũ nhân, là may mắn của mọi người ở huyện Bình An.

"Người đâu!"

Thẩm huyện lệnh hét lớn một tiếng, Viên sư gia khom lưng đi vào. 

"Triệu tập tất cả y quán đại phu trong thành, quản lý khống chế tất cả dược liệu, thống nhất nấu thuốc phân phát ra." Hắn nói có trật tự: "Trong thành cùng ngoài thành, thiết lập hai điểm nấu thuốc, dân chúng trong thành và ngoài thành, đối xử bình đẳng như nhau...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện