Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Đêm không bình yên 2


trước sau

Nghĩ tới đây, phụ nhân miệng đầy đắng chát, ôm hài tử nói: "Hồi bẩm Thẩm thiếu gia, dân phụ và ba người này là đồng hương, cũng là người trong họ, trên đường tới đây hai bên giúp đỡ lẫn nhau, vừa nãy đúng là hiểu lầm..."

Trên mặt Thẩm Chính hiện ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hắn chưa từng ép buộc bất luận kẻ nào đưa ra bất kỳ lựa chọn gì.

Hắn xoay người, lấy hai bát cháo, đặt ở trong tay phụ nhân, sau đó tiếp tục bận rộn.

Phụ nhân kia quay đầu liền đưa một bát trong đó cho hán tử kia.

"Coi như ngươi thức thời." Hán tử kia nắm chặt cổ áo nàng, "Ăn xong thì đến rừng cây nhỏ."

Phụ nhân rưng rưng gật đầu.

Nàng đem bát cháo còn lại đút cho hài tử ăn hết, giao hài tử cho phụ nhân thân quen, lúc này mới đi về phía rừng cây nhỏ.

Sau khi bốn năm hán tử thay phiên nhau thoải mái rồi, phụ nhân kia mới đi đứng loạng choạng ra khỏi khu rừng, một thân chật vật, mặt mũi suy sụp tinh thần.

1

Trong rừng cây, bốn năm hán tử đang vạch ra kế hoạch lớn.

"Mỗi ngày chỉ có hai bát cháo, lão tử đã uống ngán rồi."

"Dựa vào cái gì những người có tiền kia ăn thịt cá, chúng ta chỉ có thể uống chút cháo, cuộc sống này khi nào mới kết thúc."

"Cửa thành đóng chặt, chúng ta cũng không vào được, nhưng mà các thôn xung quanh vẫn có thể thử một lần."

"Ví dụ như thôn Đại Hà, thôn này có lương thực, Tuệ Nhũ nhân cũng ở trong thôn này, nghe nói Hoàng Thượng ban thưởng vô số vàng bạc tài bảo."

"Chúng ta đi làm một chuyến, làm một lần lớn, cướp lương thực cùng vàng bạc tài bảo, lại tùy tiện tìm một chỗ trốn đi, chờ khi cơn hoảng loạn này qua đi, nửa đời sau sẽ không cần lo lắng nữa."

2

"Chỉ với năm người chúng ta thì quá ít."

"Vậy thì kéo theo những người khác cùng làm, nhiều người lực lượng lớn, nhất định có thể san bằng thôn Đại Hà!"

"Tìm cái cớ đường hoàng sẽ có rất nhiều người sẵn sàng làm, đến lúc đó không cần trốn tránh mà sống nữa."

"..."

Đêm đông gió thổi thật to.

Gió thổi qua rừng cây, phát ra âm thanh rì rào.

Thôn Đại Hà đã an tĩnh lại.

Hôm nay tất cả bệnh nhân sốt cao đều đã hạ sốt, những bệnh nhân ho khan cũng đỡ ho, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Nhưng không biết vì sao, trong lòng Trình Loan Loan luôn có chút bất an.

Nàng nằm
trên giường lật qua lật lại ngủ không được, sợ đánh thức Tuệ Nương và cháu gái, dứt khoát choàng một bộ y phục.

Gian phòng của nàng đốt giường, phi thường ấm áp, vừa đẩy cửa ra ngoài, một luồng gió lạnh liền từ cổng xộc vào, nàng lập tức quấn chặt lấy áo choàng lông thỏ, toàn thân đều được quấn cực kỳ chặt chẽ.

Nàng đi đến trong viện, nhìn thấy đội tuần tra giơ bó đuốc đi ngang qua cửa nhà nàng.

Nàng hơi kinh ngạc mà nói: "Tiểu Hạ, tại sao là ngươi đi tuần?"

Hạ Tiêu là Hạ sư phụ trong mắt mọi người trong thôn, công phu cực cao, hán tử trong thôn đều hết sức kính trọng Hạ Tiêu, một số việc nhỏ sẽ không để cho Hạ Tiêu nhúng tay vào.

"Tối nay hình như quá an tĩnh." Hạ Tiêu sắc mặt ngưng trọng, "Luôn cảm thấy sẽ phát sinh vài việc gì đó, biểu tỷ, tỷ khóa chặt cửa, đóng chặt cửa sổ, trước hừng đông không thể đi ra ngoài."

Trình Loan Loan gật đầu: "Các ngươi cũng phải cẩn thận một chút."

Nàng đang muốn vào nhà, đột nhiên nhìn thấy nơi xa, Vương Vĩnh Thành mồ hôi đầm đìa chạy tới: "Hạ sư phụ, không xong rồi, bên trên núi Đại Đông có động tĩnh, ta trốn quan sát, chí ít hơn trăm người..."

Hạ Tiêu ánh mắt trầm xuống: "Xem ra, lưu dân rốt cục cũng bạo động rồi."

Hắn một mực cảm thấy những lưu dân này sẽ loạn, ngày đó không đến, lòng hắn vẫn không yên. Hiện tại rốt cục cũng loạn, lòng hắn ngược lại yên ổn.

Tựa như một cây đao treo lên đỉnh đầu rốt cục cũng rơi xuống.

Hắn lạnh lùng nói: "Thông tri một chút đi, tất cả đội tuần tra tắt đuốc, lợi dụng bóng cây và bóng đêm ẩn giấu thân hình, đem địch ở trong tối, biến thành ta ở trong tối..."

Vương Vĩnh Thành lĩnh mệnh: "Rõ!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện