Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Mua một hạ nhân 1


trước sau

Mua một hạ nhân 1

Thôn Đại Hà từ trước tới nay đoàn kết.

Nửa đêm một đứa nhỏ không về nhà, một nửa số người trong thôn thức dậy giúp đỡ tìm đứa nhỏ.

Hài tử này họ Từ, là độc đinh thế hệ này của Từ gia, năm nay sáu tuổi, trên có ba tỷ tỷ, dưới có hai muội muội, một nam oa như hắn được cả nhà chiều chuộng như báu vật, lần này vừa xảy ra chuyện, lão thái thái ở trong nhà ngồi dưới đất khóc vang trời vang đất.

"Ngươi quả nhiên là một yêu tinh chỉ mang đến tai họa." Từ lão thái thái chỉ vào một cô nương mười tám, mười chín tuổi chửi ầm lên: "Trước kia thầy bói đã nói số mệnh ngươi không tốt, tìm vài phu gia cho ngươi, đối phương không chết thì cũng từ hôn. Một Tang Môn tinh như ngươi sao không chết đi."

Đại tẩu Từ gia đưa tay lên, tát mạnh một cái: "Tiểu Thành là mạch hương khói duy nhất của Từ gia chúng ta, nếu xảy ra chuyện gì ta sẽ bắt ngươi đền mạng."

"Được rồi, được rồi." Bạn già lý chính đi đến ngăn lại, khuyên can: "Nương Đại Sơn đã đưa Tiểu Hắc Tiểu Điểm đến đây, mau đưa y phục thường ngày đứa nhỏ mặc ra đây."

Từ lão thái thái đứng dậy, vào phòng lấy một bộ y phục ra, Tiểu Hắc Tiểu Điểm bước đến ngửi ngửi rồi xoay người chạy về sau núi.

Người trong thôn lập tức chạy lên núi theo hai con sói.

Trình Loan Loan cũng đi theo sau, ánh mắt lại nhìn đến cô nương tên Từ Mai đang đứng tại chỗ kia, tay phải bụm mặt, răng cắn chặt môi dưới, nước mắt trong hốc mắt không ngừng tuôn rơi.

Sau khi nàng đến thôn Đại Hà đã nghe không ít người nhắc tới cô nương này, trước năm mười bốn tuổi, cuộc đời của cô nương này rất bình thường, nhưng sau năm mười bốn tuổi hứa gả cho người ta lại bắt đầu xảy ra chuyện. Trượng phu đầu tiên là biểu huynh của nàng ấy, vừa mới hứa hôn thì người biểu huynh này chết đột ngột, cách đó một năm, tìm một hán tử thôn phụ cận, cũng là vừa mới hứa hôn thì hán tử kia lăn từ trên núi xuống gãy chân, vì thế tới cửa từ hôn.

Hai sự kiện này khiến cho thanh danh chẳng lành của Từ Mai truyền khắp nơi, càng khó tìm được phu gia.

Qua hai năm sau, sự việc dần phai nhạt, Từ gia lại mai mối nàng ấy cho một phu gia ở trong thành, kết quả còn chưa hứa hôn, người kia lại bị bỏ tù vì chuyện gì đó.

Cứ như vậy lần nữa một năm rồi lại một năm, Từ Mai từ mười bốn tuổi lớn đến mười tám tuổi, trở thành cô nương lỡ thì tiếng tăm lẫy lừng trong thôn.

Ở nhà Từ Mai cũng phải chịu đựng sự ngược đãi của cha nương, huynh tẩu, làm những việc khổ cực nhất, ăn những thứ tệ nhất. Mỗi ngày lúc
làm việc còn phải trông nom tiểu chất nhi, mà chất nhi kia lại chỉ vừa mới năm sáu tuổi đến chó cũng phải tránh xa, một người bận bịu công việc sao có trông nom nổi?

Chẳng phải hôm nay đã xảy ra chuyện đó sao.

Trình Loan Loan đang cảm thán thì thấy Từ Mai đi đến chiếc giếng cách đó không xa của Từ gia.

Trong lòng nàng thoáng chốc giật mình, cô nương này sẽ không luẩn quẩn trong lòng đến mức nhảy giếng tự sát chứ. Mới mười chín tuổi thôi, đang là độ tuổi đẹp như hoa, cuộc đời còn có rất nhiều cơ hội.

Trình Loan Loan nhanh chóng đuổi theo, túm lấy cổ tay của Từ Mai: "Cháu đừng làm chuyện điên rồ."

"Triệu đại thẩm...." Từ Mai quay đầu lại, con ngươi chậm rãi chuyển động, lập tức cười khổ một tiếng: "Triệu đại thẩm hiểu lầm rồi, không phải cháu muốn nhảy giếng mà chỉ múc nước thôi, đợi lát nữa tìm được Tiểu Thành về rồi nhất định phải nấu nước tắm rửa, nếu cháu làm chậm, tẩu tử của cháu nhất định rất không vui."

Trình Loan Loan không biết nên nói gì nữa.

Nàng đứng ở trên tảng đá nhìn về phía sau núi, nhìn thấy đám người đã trở lại, chắc là đã tìm thấy đứa nhỏ.

Thì ra là đứa nhỏ lạc đường, trời tối không biết làm sao xuống núi nên một mình trốn trong một hốc cây không dám hé răng, vừa mệt vừa đói ngủ thiếp đi. Tiểu Hắc Tiểu Điểm vừa chạy đi tìm đã lôi được đứa nhỏ ra từ trong hốc cây. Nếu không phải nhờ hai con sói này thì toàn bộ người trong thôn đồng loạt tham gia tìm cả buổi tối cũng chưa chắc có thể tìm thấy.

"Tang Môn tinh nhà ngươi sao còn lề mề gì ở đây." Đại ca Từ gia đi tới, đá một đá vào trên đầu gối Từ Mai: "Còn không mau nấu nước, còn lười biếng nữa cẩn thận ta lột da ngươi."

Từ Mai bất ngờ không kịp đề phòng, bị đá té ngã xuống đất, thùng nước bên cạnh cũng đổ nhào, dòng nước chảy tới bên chân Trình Loan Loan.

Trình Loan Loan nhíu chặt mày lại.

Từ đại tẩu bế đứa nhỏ mê man trong vòng tay, trong lòng còn sợ hãi mở miệng: "Nếu nó còn ở Từ gia chúng ta thì cả đời này Từ gia cũng không được sống yên ổn, hôm nay may mắn không xảy ra việc gì, bằng không hương khói của Từ gia sẽ bị cắt đứt như vậy."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện