Lý tưởng của Triệu Thiết Trụ 2
Lục Ánh Tuyết cười híp mắt nói: "Ta biết ngay nhi tử của ta lợi hại nhất mà."
Ngu Chiêm ho khụ khụ, quăng cho nương mình một ánh mắt, ý tứ là bên cạnh còn có người thi rớt nữa.
Trình Loan Loan không khỏi cảm thán, Ngu Chiêm cùng Tứ Đản đều là mười tuổi, mà tiểu tử Ngu gia này đã rất hiểu đạo lý đối nhân xử thế, còn Tứ Đản thì lại cái gì cũng không hiểu.
Khoe khoang trước mặt một người không được như ý như vậy rất dễ bị người ghen ghét.
Nàng mở miệng nói: "Ánh Tuyết, phía sau hình như có làm điểm tâm đấy, người dẫn Tiểu Chiêm cùng Tứ Đản đi ăn điểm tâm đi."
Lục Ánh Tuyết sững lại một lúc rồi phản ứng lại, dắt hai hài tử đi vào phòng bếp phía sau.
Trình Loan Loan nhìn Triệu Thiết Trụ vẻ mặt mất mát, kéo tay hắn ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Nói cho thẩm biết, ngươi thi rớt phải không?"
Triệu Thiết Trụ gật đầu: "Lúc làm bài thi ta cảm thấy rất khó, tuy rằng đã dự liệu được kết quả này, nhưng trong lòng vẫn thấy rất khó chịu."
Trình Loan Loan cười nói: "Thất bại là chuyện bình thường nha, từ thất bại tổng kết kinh nghiệm, tranh thủ lần tiếp theo làm tốt hơn, như vậy lần thất bại này là đáng giá."
"A?" Triệu Thiết Trụ khổ sở: "Ý của thẩm là, sau này ta lại thi một lần nữa sao?"
Hắn tham gia hai kỳ thi, ròng rã hai ngày, quả thực thời gian hai ngày vừa rồi không giống như con người nữa, mà hắn cũng ý thức được, hắn căn bản không phải là mầm mống tốt để tham gia khoa cử.
"Ta đương nhiên không phải ý tứ này." Trình Loan Loan bật cười: "Đọc sách không phải vì tham gia khoa cử, mà là vì kiến thức. Nửa năm nay, có phải ngươi đã học được từ trong sách rất nhiều đạo lý không? Cho dù sau này ngươi làm cái gì, những đạo lý trong sách đều sẽ chống đỡ cho ngươi, để cho ngươi khi gặp khó khăn, không đến mức mờ mịt luống cuống."
Triệu Thiết Trụ truy hỏi: "Vậy thẩm cảm thấy, sau này ta có thể làm cái gì, đi theo cha nương ta làm ruộng sao?"
"Cái đó phải xem chính ngươi thích làm cái gì, sau này có thể làm cái gì." Trình Loan Loan kiên nhẫn nói: "Ví dụ như Đại Sơn ca của ngươi, hắn thích trồng trọt, hắn cũng nguyện ý cả đời trồng trọt, trồng trọt có thể làm cho hắn cảm thấy vui vẻ, vậy nên hắn làm việc rất tốt. Lại ví dụ như Nhị Cẩu ca của ngươi, hắn thích
buôn bán, vậy thì đi làm ăn nha. Ngươi chỉ mới mười hai tuổi, vẫn còn nhỏ, cuộc sống chỉ mới bắt đầu, ở độ tuổi này cho dù quyết định làm cái gì cũng đều chưa quá muộn. Nhưng mà, cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng không được bỏ dở nửa chừng nha."
Triệu Thiết Trụ rơi vào trầm tư.
Ánh mắ của hắn đột nhiên sáng lên: "Ta cảm thấy trợ giúp a gia quản lý thôn Đại Hà cũng rất thú vị, sau này ta muốn làm lý chính."
"Hài tử tốt, có chí khí!" Lục Ánh Tuyết bưng một đĩa điểm tâm đi ra: "Chúng ta muốn làm thì phải làm bề trên, lý chính của thôn Đại Hà, quản lý gần hai ngàn thôn dân, quyền lực trong tay rất lớn. Sau này Ngu gia chúng ta phải nhờ ngươi che chở rồi."
Triệu Thiết Trụ không kịp chờ đợi vội vàng cầm một miếng điểm tâm nhét vào trong miệng, mỹ thực chữa khỏi mất mát, hắn lập tức đứng dậy nhảy nhót, cùng Triệu Tứ Đản đánh thành một đoàn.
Lục Ánh Tuyết thở dài một hơi: "Lão Ngu nhà chúng ta đêm qua vụng trộm nói với ta, không muốn để cho Tiểu Chiêm đi Hồ Châu tham gia thi viện, lại còn bảo ta hạ dược trong nước trà của Tiểu Chiêm..."
Trình Loan Loan đã nghe nói qua chuyện của Ngu phu tử, cũng biết Ngu phu tử cố kỵ điều gì, nàng mở miệng nói: "Cái này còn phải xem suy nghĩ của Tiểu Chiêm như thế nào nữa đã?"
"Đứa nhỏ này bắt đầu đọc sách từ lúc hai tuổi, đến lúc năm tuổi sau khi nghe được chuyện phát sinh của cha hắn, liền bắt đầu quyết chí tự cường. Vốn tám tuổi có thể tham gia thi huyện, lại thật sự bị lão Ngu cắm ngang một gậy. Cũng may năm nay lão Ngu không ở cùng một chỗ với hài tử, bằng không cũng không báo danh." Lục Ánh Tuyết tiếp tục thở dài: "Tiểu Chiêm lần này nhất định có thể trúng vị trí đầu bảng, cũng có thể thuận thế tham gia thi viện. Chỉ là ở chỗ lão Ngu, ta khuyên không được. Loan Loan tỷ, ta chỉ có thể đến cầu xin ngươi thôi, người trong thôn đều nói ngươi là miệng vàng lời ngọc, ngươi đi khuyên khối gỗ mục kia, có lẽ hắn sẽ nghe."