Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Toàn thôn trồng bạch điệp tử 1


trước sau

Toàn thôn trồng bạch điệp tử 1

Khoảng cách đi Hồ Châu còn khoảng gần nửa tháng, Thẩm Chính, Trình Chiêu và Ngu Chiêm càng thêm chăm chỉ khắc khổ, mỗi ngày đều đọc sách đến tận nửa đêm.

Lúc này hơi thở mùa xuân càng thêm nồng đậm, cây giống bông trong ruộng dưỡng mầm ở sân sau của nhà Trình Loan Loan chậm rãi mọc lên, những cây sinh trưởng tốt còn mọc ra hai chiếc lá non, nhìn cực kỳ khả quan.

"Đại Sơn, con đi gọi lý chính thúc lại đây dời mầm."

Triệu Đại Sơn đáp một tiếng, lập tức chạy đi gọi người.

Trong nhà lý chính phần lớn công việc đồng áng đều là do Triệu An Hà phụ trách. Hắn chọn hai cái sàng tới đây, cẩn thận bỏ mầm cây bông vào trong sàng.

Đi đi về về mấy chuyến, tổng cộng là ba trăm cây bông đã được chuyển đi. Đến chuyến cuối cùng, Triệu An Hà xách một cái thùng nước tới, bên trong tất cả đều là cá nhỏ tôm nhỏ đang nhảy nhót.

Hắn ngượng ngùng gãi đầu nói: "Mấy ngày trước làm lưới đánh cá, thử một lần, thật đúng là vớt lên một ít cá nhỏ, đại tẩu có thể hầm canh uống cũng được."

Nhà bọn họ lấy đi nhiều mầm cây bông như vậy, nếu như đưa tiền, Triệu đại tẩu cũng sẽ không lấy, cho nên chỉ có thể đem chút thức ăn hiếm lạ tới đây.

Trình Loan Loan cũng không khách khí: "Cá nhỏ mùa xuân là tươi ngon nhất, đa tạ ngươi nhé."

Những con cá này có chiều dài bằng ngón tay, lại tẩm thêm bột mì và trứng, chiên trong chảo cho đến khi vàng giòn, không cần nghĩ cũng biết sẽ ngon đến mức nào.

1

Nàng không nhịn được nuốt nước miếng, hiện giờ vấn đề lớn nhất là những thứ này phải nàng tự mình lo liệu. Kỳ thật nàng rất không thích vào phòng bếp, nhưng đại nhi tức mỗi ngày đều bận rộn ở tửu lâu, những chuyện này trong nhà cũng chỉ có thể tự mình ra tay.

Thiếu người, thật sự là thiếu người, muốn cuộc sống thoải mái hơn một chút, nhất định phải tuyển thêm người.

Còn có mấy vạn gốc cây bông dưới chân này, muốn trồng xuống toàn bộ, dựa vào sức lực một mình Đại Sơn cũng không được.

Trình Loan Loan suy tư, có lẽ có thể tìm người ở. Hàng năm vào thời điểm cày bừa vụ xuân hoặc ngày mùa thu hoạch, để cho những người ở này đến hỗ trợ, cũng không cần lúc nào cũng tính đến chuyện mời người.

Lúc nàng đang cân nhắc chi tiết cụ thể, Triệu Đại Sơn dẫn theo vài người đến sân sau.

Là mấy phụ nhân chuyên làm chút việc đồng áng trong thôn.

"Nương Đại Sơn, nghe lý chính thúc nói trong nhà ngươi có mầm cây bạch điệp tử, bạch điệp tử là cái gì thế?"

"Không phải lý chính thúc đã nói rồi sao, bạch điệp tử chính là thứ có thể giữ ấm tương tự như tơ liễu vậy, lúc này trồng xuống, mùa thu thu hoạch, mùa đông là
có thể dùng được rồi."

"Nương Đại Sơn, nhà chúng ta có thể lấy một ít cây giống được không, không phải là lấy không, ta bỏ tiền ra mua."

"Ta cũng muốn mua một ít cây giống bạch điệp tử về trồng, mùa đông sẽ không bị rét cóng nữa."

"..."

"Những hạt giống này cũng là người khác tặng cho ta, không cần tiền." Trình Loan Loan cười nói: "Trong nhà lý chính thúc dự định trồng nửa mẫu, chọn đi ba trăm gốc cây giống rồi, các ngươi tự mình dựa theo tình huống thực tế đến lấy là được."

Năm đầu tiên trồng, chủ yếu là thăm dò sâu cạn, sau này trở thành quy mô sản nghiệp rồi lại mở rộng trồng trọt, sẽ trở thành nguồn lợi tức chính của cả thôn Đại Hà.

Công việc đào than đá có độ nguy hiểm quá lớn, nàng lại thiên về hướng các thôn dân dựa vào trồng trọt hoặc tay nghề để phát tài hơn.

Phụ nhân trong thôn nhao nhao đến lấy cây giống bông, các nàng kiên định đi theo bước chân của Trình Loan Loan và lý chính. Cũng không có cách nào khác cả, ruộng đất trong nhà bọn họ có hạn, sức lao động cũng có hạn, có thể trồng được nửa mẫu đã coi như không tệ lắm rồi. Rất nhiều người chỉ lấy vẻn vẹn năm mươi gốc, trồng ở trước cửa sau nhà, coi như là cho có.

Dù sao mọi người vẫn chưa chân chính nhìn thấy bạch điệp tử thành thục như thế nào, trước mắt xem như theo gió.

Chờ bọn họ thấy được hiệu quả chống rét của bạch điệp tử, tin tưởng rằng không cần nàng nhiều lời, người trong thôn nhất định sẽ bắt đầu trồng trên diện rộng.

Trong ruộng dưỡng mầm tổng cộng trồng ba vạn cây giống bông, rất nhiều người trong thôn đến xin cây giống, tổng cộng đào đi đại khái năm ngàn cây giống.

Tuy Trình Loan Loan nói rằng không cần đưa tiền, nhưng những người trong thôn Đại Hà thuần phác này, vẫn đưa tới tâm ý của bọn họ.

Có người đưa tới một giỏ măng xuân, có người đưa tới lá cây hương thung tươi ngon nhất, có người đưa tới táo rừng vừa mọc ra, có người đưa tới trứng chim móc ở trên núi, còn có rất nhiều tôm cá sông tươi ngon nữa...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện