"Nhị Cẩu, ngươi nói bậy gì vậy."
"Đào mương từ trên núi xuống, thật là hoang đường."
"Tất cả mọi người đi đào mương, còn người nào làm ruộng, đây là đang đùa à."
Tất cả mọi người trong thôn đều không tin.
Trước kia bọn họ đều đào qua đất hoang, cả nhà đào một mẫu đất phải mất thật nhiều ngày mới có thể đào xong, từ trên núi đào mương xuống sợ là càng khó.
Nhị Cẩu tử thoải mái nói chỉ cần hai ngày rưỡi, đó còn không phải là lừa đảo.
Một đám người trào phúng, hò hét ầm ĩ.
Triệu Nhị Cẩu chưa có đối mặt qua tình huống như thế này, tay chân luống cuống.
Hắn mới mười sáu tuổi, ở hiện đại mới bắt đầu đi học cấp ba. Nếu hắn có thể xử lý tốt trường hợp này, Trình Loan Loan đều muốn khen hắn có quyết đoán.
Nàng cất bước đi lên đứng cạnh Triệu Nhị Cẩu.
Nàng vừa đi lên, mọi người mới từ từ im lặng.
Không phải đám người sợ nàng, phần nhiều chính là ngạc nhiên. Ở trong ấn tượng của bọ họn, Triệu đại tẩu chính là phụ nhân quê mùa, bây giờ nhìn dường như trẻ lại rất nhiều, chủ yếu là người sạch sẽ, mặc quần áo cũng không có lấm lem, nước da giống như càng trắng hơn.
Trình Loan Loan trước làm lão bản, thường xuyên diễn thuyết. Dù cho tất cả mọi người nhìn chằm chằm nàng thì nàng cũng không luống cuống chút nào.
Nàng lạnh nhạt nói: "Cha Thiết Trụ, có thể làm phiền ngươi một việc không?"
Triệu An Gian lập tức gật đầu: "Triệu đại tẩu, cứ việc phân phó."
"Cầm một cái xẻng tới, ở trước mặt tất cả mọi người, ngay ở đây, ngươi đào một cái rãnh mương."
Giọng nói Trình Loan Loan bình tĩnh: "Mọi người có thể tính mất bao lâu thì cha Thiết Trụ đào xong một cái mương."
Triệu An Giang ngoài ba mươi, chính là thời điểm nam nhân khỏe mạnh nhất. Hắn đào xuống, trên mặt đất lập tức thêm một cái hố to.
Hắn vùi đầu tiếp tục đào, không đến một khắc đồng hồ đã hì hục đào ra đầu rãnh mương dài một trượng.
Đám người nghẹn họng nhìn trân trối, đào kênh dễ dàng như vậy à?
"Đất trên núi tương đối cứng rắn, còn kèm theo tảng đá, khẳng định không được một khắc đồng hồ, chúng ta tạm coi như hai canh giờ." Trình Loan Loan lùi lại một bước: "Nhị Cẩu, chủ ý này do con nghĩ ra, con đến nói cho mọi nghe cho tiện."
Nàng đi xuống đài, nhường lại cho hắn.
Triệu Nhị Cẩu đã sớm tính toán vô số lần, hắn không có chút nào lắp bắp tính toán cho mọi người. Trước có Triệu An Giang làm mẫu, sau Triệu Nhị Cẩu nói có lý, phần
lớn mọi người trong thôn đều đã bị thuyết phục.
Lúc này, lý chính đi lên nói: "Đây là công việc hệ trọng của tất cả mọi người trong thôn Đại Hà nên toàn thôn tất cả trai tráng mười sáu tuổi trở lên nhất định phải tham gia đào mương. Mọi người về nhà chuẩn bị, cầm theo nông cụ. Sau nửa canh giờ mọi người cùng xuất phát lên núi."
Còn có một bộ phận nhỏ người nghi ngờ hỏi.
"Lý chính, nếu trên núi không có nhiều nước thì làm sao bây giờ?"
"Lý chính, nếu nước này chảy chỉ được một nữa liền ngừng, ruộng nhà ta cách khá xa, dòng nước không đến thì làm sao giờ?"
"Dù sao ta không xuất lực!" Trương Vô Lại hừ lạnh: "Triệu đại tẩu tử, một mụ đàn bà tóc dài kiến thức ngắn, nói cũng có người tin. Mụ ta đang giày vò mọi người chơi, dựa vào cái gì nàng ta nói cái gì chính là cái đó!"
Trong đám người, có một số người đồng ý quan điểm này.
Ví dụ như Phú Quý thẩm, chồng nàng ta cứ nhớ thương quả phụ Triệu đại tẩu, nàng ta nhìn Trình Loan Loan thấy khó chịu rất lâu.
Còn có Tôn thị, trong ba nhi tức Triệu gia, nàng ta luôn xếp thứ hai. Nếu nàng ta có thể sinh nhi tử, khẳng định xếp số một. Hiện tại đại tẩu vậy mà được lý chính ủng hộ, nói cách khác trong ba nhi tức nàng ta xếp hạng chót, làm sao nàng ta có thể cao hứng được...
"Câm mồm!" Lý chính lạnh lùng nhìn Trương Vô Lại: "Ngươi không muốn làm được thôi, đến lúc dẫn nước từ trên núi xuống tới. Lúa nhà ngươi đừng nghĩ uống một ngụm! Những người khác còn người nào có ý kiến, hiện tại có thể rời khỏi! Khác họ rời khỏi ta mặc kệ, nếu như là người nhà họ Triệu, người nào rời khỏi, vậy ta mở từ đường xóa tên!"
Lý chính rất ít nổi giận, lúc này ông tức giận, không ai dám cãi lại. Ngoại trừ Trương Vô Lại, cả đám đều thành thật về nhà cầm nông cụ.