Trước đây, có người cảm thấy thành lập đội tuần tra chính là rảnh rỗi kiếm chuyện làm. Nhưng hôm nay, người của thôn Quế Hoa ngang nhiên xông vào thôn Đại Hà, còn nhổ bậy vào kênh mương. Chuyện này khiến mọi người vô cùng tức giận, vậy nên lần này mọi người đều đồng ý chuyện thành lập đội tuần tra.
Lúc này, hầu như mọi người dân trong thôn đều có mặt, thanh niên trai tráng cũng có mặt. Vậy nên, không tốn sức đã chọn được người tuần tra mỗi ngày.
Mà nước trong ruộng lúa cũng dần dần nhiều hơn.
Một tầng nước nhàn nhạt phản chiếu bông lúa vàng xanh, phản chiếu trời xanh nắng gắt, còn phản chiếu từng người từng người đứng trên bờ đê. Làn nước này giống như một làn gió mát thổi tan mây mù tích tụ trong lòng suốt hơn hai tháng qua của hàng ngàn người dân trong thôn Đại Hà. Bầu không khí lúc này vô cùng tốt.
Chu lão bà kéo tay Trình Loan Loan: "Nương Đại Sơn, may mà có con. Nếu không có con thì năm nay mụ già này đã chết đói từ lâu rồi!"
Tức phụ lý chính xoa đôi mắt đỏ hoe: "Nương Đại Sơn, lúc trước ta hiểu lầm cháu. Bây giờ ta mới biết, cháu là người tốt. Chuyện về ngọc măng cũng nói cho mọi người biết, phát hiện ra nguồn nước cũng không hề giấu giếm. Người tốt như cháu vậy mà phải thủ tiết..."
Vương thẩm cũng mở miệng: "Nương Đại Sơn, bên nhà mẫu thân ta có một người ca ca đã góa vợ, năm nay ba mươi bốn tuổi, biết làm ruộng. Ngày mai nếu ngươi có thời gian, ta..."
Triệu lão thái thái đứng trong đám người có vẻ mặt phức tạp.
Năm ngoái lão đại mới chết, thế mà năm nay đã có người làm mai cho tức phụ của lão đại. Mặc dù tức phụ của lão đại không tốt, nhưng dù gì cũng là người của Triệu gia bọn họ. Nếu thực sự muốn tái giá thì sẽ không còn quan hệ gì với Triệu gia nhà bọn họ nữa...
"Mẹ chồng của ngươi là một người thấu tình đạt lý, chắc chắn sẽ không ngăn cản ngươi đi tái giá, bốn nhi tử của ngươi chắc chắn cũng không dám nói gì." Một phụ nhân nhiệt tình vỗ ngực nói.
"Không có Triệu đại tẩu thì thôn Đại Hà chúng ta cũng sẽ không có ngọc măng và kênh mương. Chuyện tìm nam nhân cho Triệu đại tẩu cứ giao cho ta."
Trình Loan Loan: "..."
Có thể cảm ơn nàng, nhưng
xin đừng làm mai cho nàng?
Nàng nở nụ cười giả lả: "Một mình ta cũng rất tốt... Cái kia, lúc này không phải có thể dẫn nước vào ruộng sao? Vừa hay có thể trồng một ít rau sau nhà và trước sân. Nhà các ngươi ai có loại rau gì có thể cho nhà chúng ta vay một ít không?"
Vương thẩm tiếp lời: "Nhà ta có một ít hạt giống cải trắng, để ta chia cho ngươi một ít."
Tức phụ lý chính nói: "Cháu có thích cần tây không? Nếu thích thì qua nhà chúng ta lấy một ít."
Thành công chuyển đề tài, Trình Loan Loan thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng thành công vay được hạt giống cải trắng, cần tây, rau muống, bí đao, hẹ và đậu... Đây đều là những loại rau phù hợp trồng vào mùa hè oi nóng. Bởi vì năm nay hạn hán không có nước, trong thôn không có nhiều người trồng rau. Lúc này Trình Loan Loan nhắc đến cái này, tất cả mọi người cũng vội vàng trở về gieo hạt, mùa thu và mùa đông có thể ăn rau củ tươi ngon.
Nàng cười cảm ơn mọi người. Trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ, hình như không có ớt, cũng không có cà chua, súp lơ, hành tây, khoai tây,... Thật đáng tiếc khi trên bàn ăn lại thiếu đi những món ngon này.
Trong khi nàng đang đăm chiêu thì có một bóng đen phủ lên người nàng.
Nàng ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Phú Quý trong thôn không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh nàng: "Triệu đại tẩu, hạt giống nào nhà ta cũng có, ngươi muốn đến nhà ta xem không, thích cái gì thì lấy cái đấy..."
Hắn vừa nói vừa vươn người về phía trước.
Trên bờ ruộng đều là người, người chen người, hắn chen qua cũng không khiến ai chú ý.
Trình Loan Loan cảnh giác lùi về phía sau nhưng lại bước hút, thiếu chút nữa ngã vào trong ruộng lúa đầy nước... Triệu Phú Quý đứng gần đó, vội vàng đến đỡ nàng...