“Tiểu cô, mang củi đến đây đi.” Chương thị gọi một tiếng.“Vâng!” Liễu Tiêu Vân vội vàng đồng ý đi lấy củi.Chương thị vừa nhóm lửa nấu cơm, vừa nhìn tiểu cô nhà mình xào nồi thịt thỏ kho tàu.
Động tác của tiểu cô rất nhanh nhẹn, khác hoàn toàn với con người trước kia.Bữa tối đã sẵn sàng, những ngọn đèn dầu được thắp lên, cả nhà quây quần bên bàn ăn dùng bữa tối.“Chà, ngon thật đấy, món thịt thỏ kho tàu này ngon thật!” Liễu Tiêu Minh nói rồi gắp một miếng thịt thỏ vào bát thê tử.
Huynh ấy để ý, thê tử ăn rất ít thịt, chỉ ăn mỗi cơm trắng.“Tiểu cô, muội cũng ăn đi!” Chương thị gắp một miếng thịt thỏ vào trong bát Liễu Tiêu Vân.“Tẩu tử, muội đang ăn rồi!” Liễu Tiêu Vân nói, cũng còn gắp một miếng thịt thỏ vào bát tẩu tử.Hai đứa trẻ không quan tâm được nhiều như vậy, ăn một miếng cơm rồi một miếng thịt thỏ, ăn thật ngon!Liễu Tiêu Minh và từng miếng cơm thật lớn, trong lòng hiểu rất rõ là nhờ muội muội của mình mới khiến gia đình có được cuộc sống sung túc hơn.Cả nhà đang ăn cơm thì đột nhiên nghe thấy tiếng chiêng trong thôn vang lên.Liễu Tiêu Minh thả bát xuống: "Có chuyện gì vậy? Sao vừa chập tối đã gõ chiêng rồi? Mọi người cứ ăn trước đi, ta ra ngoài xem!"Trong thôn nếu không có việc thì sẽ không gõ chiêng, nếu có việc cần phải triệu tập thôn dân thì mới gõ.
Địa điểm triệu tập dân làng thường từ đường Liễu thị trong thôn.
Bây giờ đang làm giờ ăn, thôn dân đều đang ở nhà ăn cơm tối.
Nghe thấy tiếng chiêng, hầu hết nam nhân đều lần lượt mở cửa ra khỏi nhà, đi từng tốp ba, năm người về phía từ đường Liễu thị."Có chuyện gì vậy, xảy ra chuyện gì à? Đang giờ cơm tối mà trễ như vậy sao còn triệu tập mọi người chứ?""Ai biết được, cứ đi xem thử chẳng phải là biết sao!""Này, nghe Hạ thợ săn nói có không ít dân tị nạn đang tụ tập trước cổng huyện thành!""Huyện thành cách Liễu gia thôn rất xa, ảnh hưởng gì đến Liễu gia thôn chứ!""Khó nói lắm, năm nào mất mùa đều khó khăn.""Nghe nói giá gạo lại tăng!""Đã vậy còn gặp phải thời tiết khô hạn quái quỷ này nữa, có để cho dân chúng sống không đấy!""Nếu hạn hán tiếp tục, vụ thu hoạch cũng sẽ không được gì, thế thì dân chúng thật sự không còn đường sống rồi!"...Trong Liễu gia thôn, ngoại trừ Thẩm gia và nhà Hạ thợ săn là người chuyển đến từ nơi khác, còn lại những nhà khác đều là dân bản địa