Liễu Tiêu Vân không biết làm thế nào để an ủi tẩu tử, loại bóng ma để lại do phải trải qua nỗi khổ đi ăn xin suốt một đoạn đường dài này của tẩu tử, nàng có thể nhìn rõ trong mỗi bữa cơm.
Trên bàn ăn, dù ai làm rơi vãi một hạt cơm nào trên bàn, khi dọn bàn xong, tẩu ấy cũng sẽ nhặt lên rồi lẳng lặng ăn.
Tẩu ấy cũng đã quen ăn cơm với canh, như vậy mới có thể vét sạch hết thức ăn, ăn như vậy mới không lãng phí.
Liễu Tiêu Vân thực sự muốn nói với tẩu tử rằng ăn canh với cơm không lãng phí thật, nhưng về lâu dài sẽ làm tổn thương dạ dày.
…Từ đường Liễu thị, Liễu Bỉnh Đức bảo các thôn dân xếp thành hàng, phân phát tộc lương cho các thôn dân theo thứ tự.
Tộc lương sẽ chia theo đầu người, mỗi người năm cân, việc phân chia lương thực được thực hiện một cách có trật tự.
Lúc phân đến chỗ Liễu Tiêu Minh, huynh ấy căng túi ra, có người đổ cho huynh ấy hai mươi lăm cân lương thực.
Liễu Bỉnh Đức nhìn huynh ấy: “Tiêu Minh, nghe nói ngươi mua xe ngựa?”Liễu Tiêu Minh gật đầu.
“Không tồi!” Liễu Bỉnh Đức vừa khen ngợi vừa vỗ vai của huynh ấy.
Bên cạnh có mấy thôn dân đều nghe thấy chuyện này, nhìn huynh ấy bằng ánh mắt hâm mộ, trong thôn này có rất ít hộ gia đình có thể mua xe ngựa.
Liễu Như Sơn cũng nghe lỏm được lời này, gã rất kinh ngạc, thằng nhóc Tiêu Minh này mua xe ngựa từ khi nào vậy, gã chẳng thấy huynh ấy nhắc tới gì cả, là do kiếm được bộn tiền ở huyện thành à?“Tiêu Minh, ngươi chờ ta một chút!” Liễu Như Sơn gọi to.
Liễu Tiêu Minh không thèm quay đầu lại mà chỉ nói một tiếng: “Đại bá, người nhà vẫn đang chờ ta, ta về trước, có chuyện gì thì để hôm nào nói sau!”Bởi vì chuyện đính thân giữa Thẩm gia và Liễu Tiêu Châu đã khiến huynh ấy cảm thấy khó chịu, huynh ấy cũng dần dần xa cách với nhà của vị đại bá Liễu Như Sơn này.
Về tới nhà, đèn trong phòng vẫn sáng, nhìn thấy thê tử và muội muội đều đang chờ mình.
Liễu Tiêu Minh đặt túi xuống, cũng ngồi xuống.
“Ca, tẩu tử, hai người định thế nào?” Liễu Tiêu Vân hỏi.
Liễu Tiêu Minh thở dài một tiếng: “Có thể làm sao bây giờ chứ, thôi thì vẫn cứ đi theo lý chính thôi!”“Lý chính có bàn bạc với đoàn người là sẽ đi đâu không?” Liễu Tiêu Vân lại hỏi tiếp.
“Không, lý chính chỉ bảo chiều mai mọi người tập hợp ở cửa thôn.
”Liễu Tiêu Minh nhìn muội muội, cứ cảm thấy muội muội có điểm gì đó rất