Khi đến cửa thôn, họ thấy có thôn dân đang cõng lương thực, có người đẩy xe đẩy nhỏ, bên trên cũng là lương thực, có lẽ họ vừa đến trấn trên mua lương thực.
Đám người về đến nhà thì đã giữa trưa.
Chương thị bắt đầu nấu cơm.
Liễu Tiêu Minh giết ba con gà mái trong nhà, nấu một con, hai con còn lại định mang đi ướp muối.
Hai đứa bé hơi không nỡ, bình thường chúng nó đều là người cho ba con gà mái kia ăn.
"Cha, gà mái sẽ đẻ trứng nữa mà!""Cha biết! Hai con có muốn ăn thịt gà không?"Hai đứa trẻ lập tức chạy ra ngoài, chúng nó muốn ăn thịt gà rừng chứ không muốn giết gà mái.
Ca ca mua tám túi nước, Liễu Tiêu Vân lấy túi nước đi múc nước.
Dĩ nhiên nàng rót nước linh tuyền vào trong đó.
Sau khi rót đầy các túi nước, nàng nhìn Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc đang nô đùa trong sân, đầu đầy mồ hôi, áo quần lấm lem.
Đêm qua hai đứa bé ngủ khá sớm nên vẫn chưa tắm, do trên đường chạy nạn nước dùng khá hiếm, nước uống còn khó kiếm, không biết đến bao giờ mới được tắm một lần.
"Tẩu tử, muội đi múc hai thùng nước để Thừa Nam và Thừa Bắc tắm rửa.
""Đi đi, coi chừng bị ngã xuống giếng đấy, muội phải cẩn thận một chút!"Liễu Tiêu Vân đồng ý, một lát sau bèn múc hai thùng nước linh tuyền quay về.
Nàng đun nóng nước linh tuyền rồi rót vào chậu lớn, sau đó mới bắt đầu tắm rửa cho hai đứa cháu của mình.
Hai cậu nhóc vừa tắm vừa nghịch nước, bất cẩn uống vào một hớp.
"Cô cô, nước tắm này hơi ngọt!" Liễu Thừa Nam la lên.
Liễu Thừa Bắc cũng nếm thử một miếng: "Đúng là hơi ngọt!"Liễu Tiêu Vân vội vàng nói: "Do các cháu ăn điểm tâm nên trong miệng còn ngọt đó!""Không đâu, cô cô nếm thử đi!"Liễu Tiêu Minh đi đến vỗ đầu của con trai: "Hai thằng nhóc ngốc nghếch, không biết lớn nhỏ, dám bảo cô cô nếm thử nước tắm của hai con.
"Mọi người dùng bữa trưa xong, bắt đầu thu dọn đồ đạc lên xe ngựa.
Gạo, mì, nồi bát gáo chậu, túi nước, vải dầu, túi quần áo, chăn bông, một vò dưa muối, một bình bột mì rang, lọ muối, lọ đường, lưỡi liềm, lưỡi búa được chất đầy lên xe ngựa, còn có cả một bộ đồ nghề thợ mộc, đầy cả xe ngựa.
Sau đó cả nhà đến bái tế trước phần mộ của cha mẹ, tâm trạng đều sa sút.
Họ nói với cha mẹ thời tiết khô hạn, hoa màu và hạt giống trong đất đều chết khô cả rồi, dân chạy nạn và thổ phỉ vào thôn cướp bóc đốt giết, thật sự không thể sống