Tiểu Đông cố hết sức đỡ Hiểu Linh loạng choạng trở về từ nhà Trần bá mẫu.
Quế Chi thì gục tại chỗ.
Bán Hạ khá khẩm hơn một chút còn có thể tự về phòng còn Trần bá mẫu vẫn còn hô hào uống tiếp.
Lập Hạ thì dẫn đường cho Lưu thúc ngay bên cạnh.
Tiểu Đông ban nãy vô cùng vui vẻ khi nghe thê chủ muốn trồng dâu nuôi tằm nhưng bây giờ lại có chút không chắc, biết đâu chỉ là thê chủ hứng thú một chút lúc say rượu mà thôi.
Nuôi tằm khá vất vả, hắn biết.
Nhưng dù thế nào cũng không thể mệt bằng làm ruộng được.
Trước kia thê chủ không ra sức, chỉ có hắn cùng Lập Hạ phụ giúp vẫn có thể lo ruộng vườn đâu vào đấy.
Giờ đây thê chủ đã khác lại có thêm phụ thân sang ở cùng làm việc, hắn dường như nhàn rỗi nhiều lắm.
Về đến nhà, đưa Hiểu Linh lên giường ngồi nghỉ, Tiểu Đông lật đật đi lấy thau nước và khăn cho thê chủ rửa mặt.
Hiểu Linh cũng không tính là say lắm, chỉ có chút phản ứng chậm chạp hơn mà thôi.
Cô biết tửu lượng của mình đến đâu nên cũng cố gắng câu giờ, uống đối phó với bá mẫu.
Kinh nghiệm đi tiệc tùng tiếp khách trước đây cũng giúp ích cho cô nhiều lắm.
Hiểu Linh ngẩn người ngồi nhìn theo bóng Tiểu Đông tất bật vì cô mà khẽ cười trong lòng.
Tiểu Đông thấm đẫm chiếc khăn mặt, vắt khô rồi nhẹ hống:
- Thê chủ… ta lau mặt cho ngài nhé?
Hiểu Linh vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng ấy:
- Ừm…
Nhận được sự chấp thuận của thê chủ, Tiểu Đông nhẹ nhàng lau qua mặt, rồi đến cổ cho nàng.
Dấp ướt khăn một lần nữa rồi lau lại.
Sau đó đổi chiếc khăn khác lau kỹ bàn tay cho thê chủ.
Tiểu Đông có chút lo lắng hỏi:
- Thê chủ thấy sao rồi? ta đi nấu cho ngài bát canh giải rượu nhé?
Hiểu Linh lắc đầu đáp:
- Không cần..
ta cũng không say đến mức đó.
Muộn rồi.
Ngủ một giấc là được.
Tiểu Đông ngập ngừng một hồi rốt cuộc không nhịn được hỏi:
- Thê chủ, ngài thật sự muốn trồng dâu nuôi tằm sao?
Hiểu Linh đáp:
- Ta chỉ là có ý định thoáng qua như vậy thôi…
Tiểu Đông có chút thất vọng.
Thê chủ thật sự chỉ là hứng khởi lúc đó nên mới nói ra chuyện này.
Hiểu Linh rõ ràng không hề quá tỉnh táo, nhưng cô lập tức nhận ra Tiểu Đông dường như hơi thất vọng vì lời nói của mình.
Hắn thích trồng dâu nuôi tằm như vậy sao? Nếu Tiểu Đông đã thích, cô cũng không ngại làm:
- Có điều, nếu huynh thích, chúng ta cũng có thể làm.
Nhưng nuôi tằm thật sự vất vả trong kỳ nó ăn rỗi đấy.
Ta lo mọi người trong nhà mệt mỏi.
Tiểu Đông ngước nhìn thê chủ ánh mắt không giấu được sự kinh hỉ, trong tâm lại ngọt lịm… nàng nói vì hắn thích nên có thể làm sao? Nàng còn lo bọn hắn mệt mỏi.
Sao có thể chứ..
Tiểu Đông hắn và cả Bán Hạ cùng phụ thân chắc chắn sẽ rất vui vẻ nếu được nuôi tằm.
Việc kéo tơ, dệt vải rất phức tạp bọn hắn không biết, nhưng trên trấn họ có thu mua kén tằm nha… Giá lại còn không thấp.
Cái này không phải là Tiểu Đông hắn đóng góp vào công cuộc làm giàu của thê chủ rồi sao.
Tiểu Đông gấp gáp:
- Sẽ không… chúng ta sẽ thay phiên làm việc, nghỉ ngơi thật tốt, không mệt mỏi.
Thê chủ..
chúng ta thật sự có thể nuôi tằm chứ?
Hiểu Linh cười đáp:
- Nếu huynh muốn, nuôi tằm, nuôi heo, nuôi vịt… nuôi thứ gì cũng được..
Trồng rau, trồng hoa, trồng cây ăn trái… mọi thứ đều nghe huynh.
Trái tim Tiểu Đông đập rộn trong lồng ngực… Thê chủ thật sự quá sủng hắn rồi… Gò má bỗng chốc nóng bừng dưới cái nhìn ôn nhu của ngài ấy.
Nếu..
nếu thê chủ đã nói vậy… hắn thử làm càn một phen xem sao.
Tiểu Đông mím môi hỏi:
- Vậy… chúng ta nuôi thêm heo và vịt nữa được không? Ta… ta sẽ chăm sóc tốt bọn chúng…
Hiểu Linh ngẩn người..
Đây là lần đầu tiên Tiểu Đông đưa ra yêu cầu với cô đúng không? Cô..
sao có thể từ chối hắn đây.
Nếu sau này thật