Hiểu Linh từ dưới bếp lên nhà trên thì thấy Tiểu Đông, Lưu thị, Lập Hạ và Tiểu đang bàn bạc.
Tiếng Lưu thị nói:
- Vải gấm này dùng để may Nhật Bình hay Áo thân ngắn cho Hiểu Linh là đẹp nhất.
Thứ này dày dặn đứng dáng, may cái kia để Hiểu Linh đi công chuyện vừa đẹp lại sang trọng.
Lụa, nhiễu mềm mại thì may tứ thân hay áo dài ôm sát cho thê chủ con.
Vải bông thì làm vài bộ áo cánh mới.
Hiểu Linh sau này sẽ phải đi ra ngoài xã giao nhiều, con phải chú ý quần áo cho con bé đẹp đẽ.
Xấu nàng thì hổ ai.
Tiểu Đông lo lắng:
- May áo cánh con còn làm được.
Nhưng Áo dài và Nhật Bình con chưa cắt may bao giờ, chất vải lại quý giá như vậy, con sợ mình làm lỗi mất.
Lập Hạ gợi ý:
- Nếu không chúng ta mang lên trấn Tây Giai thuê người làm? Nơi đó cũng có bán quần áo may sẵn kiểu dáng Nhật Bình và Áo thân ngắn.
Lưu thị phản đối:
- Không được.
Số vải này là Huyện quan đại nhân ban thưởng xuống, đem ra ngoài đó nhỡ bị tráo đi hoặc bớt xén vải thì tội đâu lại đổ lên đầu Hiểu Linh ư? Không được.
Tiểu Đông nhíu mày:
- Nhưng con thật sự không dám hạ kéo cắt vải này nữa.
Thật sự rất sợ cắt hỏng.
Lưu thị ngẫm nghĩ rồi cũng lùi một bước:
- Nếu không thì thế này đi, con mang vải đến, đưa kích thước của Hiểu Linh rồi để người ta vẽ áo, cắt sẵn mang về cả vải thừa.
Nếu công họ làm đắt hơn một chút cũng phải chịu.
Ta là ta không yên tâm giao vải này qua tay người khác.
Lập Hạ đột nhiên thở dài một tiếng:
- Kể gì Lưu Minh ca vẫn ở nhà mình nhỉ.
Huynh ấy chắc hẳn là biết mấy cái này.
Dường như một ý tưởng lóe lên trong đầu Lập Hạ:
- Nếu không, chúng ta xin tỷ tỷ tới thăm huynh ấy rồi nhờ huynh ấy hướng dẫn Đông ca cắt may mấy thứ này?
Ánh mắt Lưu thị dường như sáng lên… Đúng nha..
Tiểu Minh biết rất nhiều dạng thêu đẹp mà vẫn hào phóng dạy lại cho mấy đứa nhỏ thì cắt may chắc chắn thằng bé sẽ giúp.
Như vậy thì Tiểu Đông cũng có thể tự làm được.
Ông định mở lời thì Hiểu Linh đứng ngoài rốt cuộc không nhịn được cười liền nói:
- Mọi người sao chỉ lo may đồ cho con vậy.
Ở đây nhiều vải như vậy, may thêm cho mỗi người một bộ cũng không thành vấn đề.
Còn Lưu Minh..
ta không nghĩ huynh ấy biết cắt may đâu.
Đồ của mấy nhà bọn họ chắc chắn là đặt làm thôi.
Nên không cần làm phiền huynh ấy.
Hiểu Linh có chút né tránh, không muốn mọi người nói chuyện về Lưu Minh.
Đã có lần, khi cô còn ở trên trấn một mình, Hà gia chủ- Trần Vân Sương hỏi cô nghĩ sao về huynh ấy.
Hiểu Linh theo lẽ thường nhận xét rất tốt vì quãng thời gian Lưu Minh ở nhà cô khiến ai cũng yêu quý, làm người chịu thương chịu khó.
Ngay sau đó, Trần Vân Sương hỏi cô:
- Hiểu Linh muội nghĩ sao nếu ta gả đệ ấy cho muội làm phu thị?
Hiểu Linh khi đó đứng hình mất năm giây rồi mới hiểu ý nghĩa câu hỏi kia thật sự là gì.
Đương nhiên cô từ chối.
Khi đó ý định của Hiểu Linh chính là tha phương tìm kiếm đường về.
Lưu Minh dù có tốt bao nhiêu, cô cũng không thể dung nạp hắn… hoặc có lẽ đó chỉ là cái cớ vì trong tim Hiểu Linh lúc đó đã in đậm bóng dáng nam nhân trước mắt.
Hiểu Linh tiến tới chọn lựa tấm vải nhiễu màu trầm đưa Lưu thị nói:
- Vải nhiễu hợp với tuổi của ngài… Nhạc phụ may lấy một bộ áo tứ thân cho đẹp, ngày hội, lễ tết cũng có đồ tươm tất.
Lưu thị định từ chối thì Hiểu Linh đã chặn ngang:
- Ta biết thứ vải này quý trọng, nhưng nếu cứ để mãi trong thùng cất giữ đến khi ta có thể mặc được lại hỏng hóc thì còn đáng tiếc hơn.
Ngài là nhạc phụ của ta..
xem như hưởng chút phúc từ con dâu cho nở mày nở mặt với bà con làng xóm.
Ai nhìn thấy ngài mặc thứ này chỉ có thể khen nhạc phụ có phúc, con dâu hiếu thảo mà thôi.
Lưu thị nghĩ nghĩ thấy Hiểu Linh nói cũng đúng.
Ông mặc thứ này thì mọi người chắc chắn sẽ khen ngợi Hiểu Linh rất nhiều.
Ông đáp:
- Vậy được..
ta sẽ may một bộ, dịp quan trọng lấy ra mặc cho tươm tất.
Con cũng có thể diện trước dân làng.
Hiểu Linh khẽ cười, khuyên được nhạc phụ thì Tiểu Đông, Lập Hạ với cô quá đơn giản rồi.
Tiểu Hàn