Năm người trang phục quý giá nhưng vì đi đường xa nên có phần bụi bặm được ngồi riêng vào nhã gian trên gác hai.
Tiểu nhị trước khi rời đi báo cho chưởng quầy đã rất biết ý tứ mang lên ấm trà và chút điểm tâm.
Hiểu Linh và Ngọc Lan đi lên nhã gian thì nhìn thấy trong năm người chỉ có hai người ngồi.
Đó là một nữ nhân tầm độ 35 – 40 tuổi và một cô gái khác chạc tuổi Hiểu Linh.
Nhìn chén trà trên bàn cũng chỉ được rót ra hai chén nên Hiểu Linh quay sang nói nhỏ với tiểu nhị:
- Tỷ đi lấy thêm một ấm trà khác để bàn bên cho ba vị này đi.
Nhìn vai vế phân định rõ ràng như vậy xem ra đúng là quan lại rồi.
Ban nãy khi đi lên đây, lướt qua tiền sảnh, Hiểu Linh nhìn trang phục của những người dưới nhà thì có chút không đoán ra.
Bọn họ ăn mặc thường phục nên không biết được xuất thân như thế nào.
Ngọc Lan nhìn lướt qua đánh giá tình hình rồi trên môi lại nở nụ cười xã giao chuẩn mực.
Nàng cúi người xá một xá với vị khách nhân nói:
- Chào mừng quý khách đến với Phúc lạc lâu.
Ta là người phụ trách cao nhất ở nơi này, không biết có giúp được gì cho các vị quý nhân.
Nữ nhân đứng gần đó liền nói:
- Chúng ta đi ngang qua trấn nên dừng nghỉ chân nửa canh giờ.
Ngươi không cần phục vụ đồ ăn trên này, chỉ cần cho hạ nhân bên dưới ăn no, đủ chất là được.
Đồ ăn không cần nhiều nước, độ mặn vừa phải để có thể nhanh chóng tiếp tục hành trình.
Chúng ta chỉ nghỉ nửa canh giờ thôi, nên nhanh chóng một chút.
Tiền không thành vấn đề.
Hạ nhân bên dưới ăn rất nhiều nên tốt nhất là chuẩn bị nhiều đồ một chút.
Đi nhanh đi.
Chủ nhân ta cần nghỉ ngơi.
Ngọc Lan có chút sững người vì chưa kịp nói gì thăm dò lai lịch đã bị hạ lệnh trục khách.
Nhưng nếu là cho đám người phía dưới ăn thì có vẻ như không khó hầu hạ lắm.
Nàng là sợ mấy người quý nhân này muốn ăn ngon lại muốn làm nhanh mà thôi.
Nụ cười xã giao vẫn chưa từng tắt, Ngọc Lan khẽ cúi chào rồi đáp lại:
- Vậy ta không làm phiền các vị nghỉ ngơi, nếu có yêu cầu gì, tiểu nhị của quán luôn luôn túc trực bên dưới.
Ta xin lui trước.
Cánh cửa vừa đóng lại.
Từ trên lầu nhìn xuống, Ngọc Lan có phần trầm ngâm:
- Linh muội.
Món ăn gì có thể nhanh, đủ chất lại có thể làm no bụng quân lính bên dưới đây? Đồ ăn cho bữa trưa còn mới lấy nguyên liệu.
Bữa sáng thì cũng vừa hết.
Hiểu Linh hỏi lại:
- Lan tỷ nhìn ra bên dưới là quân nhân sao?
Ngọc Lan khẽ gật đầu:
- Quân nhân hoặc cũng là gia quân trong nhà.
Hơn năm mươi người ngồi trong sảnh mà có thể trật tự như vậy thì khuôn phép, kỷ cương là điều rất quan trọng.
Hiểu Linh đáp:
- Chúng ta đi xuống bếp kiểm kê đồ một chút thì mới tính được nên làm thứ gì cho họ ăn.
Nếu đã là quân nhân, tốt hơn hết là ăn đồ rán, luộc ít gia vị.
Năm mươi người, cũng không biết bọn họ có dị ứng thứ gì hay không, nấu đồ ăn có nhiều gia vị gặp rủi ro.
Ngọc Lan đồng ý:
- Muội nói đúng lắm.
Đồ ăn càng đơn giản càng tốt.
Phục vụ cũng nhanh hơn.
Hai người đi xuống bếp kiểm tra vật tư.
Bún dành cho bữa sáng nay còn khoảng ba chục cân khiến Hiểu Linh có chút ngạc nhiên hỏi:
- Dạo này bún sáng của Phúc lạc lâu bán không tốt sao?
Ngọc Lan gật đầu:
- Dạo này nhiều quán cũng mở bún ăn sáng, lại rẻ hơn nên lượng khách có phần giảm đi.
Thêm nữa vào hè rồi, nhiều người không quá thích ăn bún nữa.
Mấy nay ta đang giảm dần lượng bún làm ra cho phù hợp nhu cầu.
Hiểu Linh nghĩ cũng không nghĩ liền nói:
- Thì thay